Chương trước
Chương sau
Vì cơn ác mộng kinh hoàng này, Du Ân không hề ngủ ngon giấc, sáng hôm sau ngủ dậy, nhìn rõ là thiếu sức sống hẳn.

Sau bữa sáng, chị họ đến đón Du Ân, thấy tinh thần của cô không được tốt lắm nên đã ra tay sửa soạn trang điểm cho cô. Bình thường Du Ân chỉ trang điểm nhẹ nhàng tao nhã, kết quả dưới bàn tay phù phép của chị họ, cô đã được trang điểm theo kiểu sắc sảo lạnh lùng.

“Nếu đã quyết định vạch rõ quan hệ thì phải biểu hiện mạnh mẽ lên.” Người chị họ hài lòng nhìn cô em họ giống như đã thay đổi thành một người khác: “Chị nghĩ có lẽ hôm nay em không thể cười được, chi bằng trang điểm kiểu lạnh lùng đi, như vậy em sẽ không cần phải giả bộ tươi cười để hợp với kiểu trang điểm nhẹ nhàng nữa.”

Du Ân rất cảm động trước sự chăm sóc chu đáo của chị họ.

Thật ra trong nhà họ Diệp, từ bà cụ cho đến các anh chị em cùng thế hệ với Du Ân, mọi người đều không đồng ý với việc Du Ân và Phó Đình Viễn quay lại với nhau. Ngựa tốt không ăn lại cỏ cũ, huống chi giờ Du Ân đã là con gái của nhà họ Diệp.

Họ cũng rất chướng mắt với bố mẹ của Phó Đình Viễn, nhưng vì họ quá chiều chuộng Du Ân nên vẫn lựa chọn tôn trọng mọi quyết định của cô.

Trước đó Du Ân tái hợp với Phó Đình Viễn, họ tôn trọng cô, bây giờ cô đã quyết định cắt đứt hoàn toàn với Phó Đình Viễn, họ vẫn tôn trọng cô.

Nhưng lần này, họ thật lòng mừng cho cô.

Sau đó Du Ân lên đường đến địa điểm tổ chức sự kiện cùng với chị họ, ngay cửa đã chật cứng các phóng viên.

Du Ân bước xuống xe và đi trên thảm đỏ cùng chị họ, mặc dù người tổ chức sự kiện này là chị họ nhưng trong cuộc phỏng vấn, các phóng viên vẫn cố ý chuyển chủ đề sang Du Ân và Phó Đình Viễn.

Giờ Du Ân đã là con gái rượu của nhà họ Diệp, còn Phó Đình Viễn là một người mới trong giới kinh doanh, hai người còn đã từng kết hôn được ba năm, nói thế nào thì chủ đề này vẫn rất hấp dẫn.

Khi được phóng viên hỏi liệu có phải cô và Phó Đình Viễn sắp quay lại với nhau hay không, Du Ân lạnh lùng nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện quay lại với nhau. Ở giai đoạn này, tôi chỉ muốn tập trung vào công việc.”

Người phóng viên khó hiểu nói: “Nhưng thời gian trước sếp Phó bị thương, không phải cô vẫn ở bệnh viện chăm sóc cho anh ấy sao?”

“Thật ra lần đó anh ta bị thương là tại tôi, vì áy náy nên tôi mới chăm sóc anh ta.” Du Ân nói dối về chuyện Phó Đình Viễn bị tai nạn xe lần trước.

Phóng viên tiếc nuối hỏi: “Nói vậy, chuyện hai người quay lại với nhau chỉ là đùa giỡn ư?”

Du Ân không nói gì, vừa lúc chị họ ở bên cạnh giảng hoà, cô bèn xách váy lên rồi cúi đầu xuống đi theo chị họ vào hội trường.

Tin tức này chắc hẳn sẽ rất nóng hổi, con gái rượu của nhà họ Diệp phủ nhận chuyện quay lại với Phó Đình Viễn.

Nhưng không ai nghĩ rằng những bình luận bên dưới đều là:

Chúc sếp Phó theo đuổi vợ còng lưng nhé!

Chị gái uy vũ.

Tất cả đều hả hê trước sự bất hạnh của Phó Đình Viễn, thỉnh thoảng có một hai câu nói Du Ân không biết tốt xấu là ngay lập tức bị những bình luận ủng hộ Du Ân lấn át.

Có một điều mà mọi người vẫn chưa nghĩ ra, đó là có một tin tức khác về Du Ân đã nằm trong tin tức nóng hổi được mọi người tìm kiếm nhiều nhất, đó là quý cô nhà họ Diệp hắc hoá.

Blogger này đã phân tích cách trang điểm và ăn mặc của Du Ân trong ngày hôm nay, cuối cùng kết luận rằng Du Ân sẽ trở mặt hoàn toàn với Phó Đình Viễn và hắc hoá.

Người đó còn nói nữ chính trong bộ phim truyền hình sau khi hắc hoá đều trang điểm như thế, phía dưới còn có một đống bình luận phụ hoạ cho phân tích của blogger này, vì thế đã giúp tin tức này trở thành tin tức tìm kiếm nóng hổi.

Du Ân không nói nên lời khi nhìn thấy tin tức này, khả năng phân tích hình ảnh và nói chuyện của những người này quá lố rồi chăng?

Chỉ vì tinh thần của cô không tốt nên mới trang điểm kỹ càng, sao lại đọc thành ý khác được?

Thậm chí, có người còn nói rằng cô đã bị Phó Đình Viễn làm tổn thương sâu sắc nên đã hắc hoá muốn trả thù Phó Đình Viễn.

Du Ân trợn trắng cả mắt, nếu cô muốn hắc hoá thì phải hắc hoá từ lúc ly hôn rồi mới phải, có cần phải đợi đến giờ hay không?

Bên cạnh đó, giờ này lẽ ra người hắc hoá phải là Phó Đình Viễn mới phải.

Dù sao thì lần này cô mới là người nói những lời khó nghe…

Không hiểu vì sao, Du Ân không khỏi rùng mình khi nghĩ đến việc Phó Đình Viễn hắc hoá.

Phó Đình Viễn sẽ không thực sự bóp cổ cô như trong giấc mơ, phải không?

Theo nhịp độ giận dữ của anh mỗi khi tức giận, không nhận người thân, nói không chừng có thể làm ra những loại chuyện như vậy lắm.

Phó Đình Viễn đang ở Giang Thành xa xôi nhưng cũng vẫn biết được tin tức, sau khi trở về nhà vào đêm hôm trước, nửa đêm đã lén uống rượu một mình say đến mức bất tỉnh nhân sự.

Ông cụ đọc tin tức, gọi điện thoại lại không có ai nghe nên đành phải nhờ Hứa Hàng tới tận cửa tìm.

Hứa Hàng ngửi thấy mùi rượu trong phòng, liếc nhìn Phó Đình Viễn đêm qua mặc nguyên quần áo như thế ngủ trên ghế sô pha, không khỏi nhíu mày hỏi: “Hai người đang làm cái trò gì vậy, không phải thời gian trước vẫn rất tốt sao?”

Phó Đình Viễn không có ý định ngồi dậy, anh lấy mu bàn tay che mắt để cản ánh nắng, khàn giọng ném cho Hứa Hàng một câu: “Không biết.”

“Chẳng biết trong lòng mấy người phụ nữ đang nghĩ gì nữa?” Tâm trạng của Hứa Hàng cũng tồi tệ không kém.

Ngày đó, anh ta đã rất thân thiết với Tống Nghênh, anh ta cho rằng lần này cuối cùng mình cũng đã giữ chân được người ta, nào ngờ cô ấy lại từ chức, thậm chí bặt vô âm tín.

Anh ta đã liên lạc với Du Ân, nhưng Du Ân nói mình cũng không biết Tống Nghênh đã đi đâu.

Lúc trước, Chu Mi kiên quyết bỏ con của Dịch Thận Chi để chuyển đến phía Nam, giờ Tống Nghênh lại mất tích.

Du Ân, người vốn luôn hiền lành, nay lại trở nên tàn nhẫn hơn, tuyên bố trước công chúng rằng cô sẽ không quay lại với Phó Đình Viễn.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Ai ai cũng khiến người ta phải lo lắng.

Bọn họ rất công bằng, giống như đã bàn bạc hết rồi, trong năm này sẽ khiến cho mỗi người bọn họ không ai được sống yên ổn.

Phó Đình Viễn trở mình và quay mặt vào ghế sô pha, anh vẫn chưa hồi phục sau trận đả kích tối qua, anh không có tâm trạng để trò chuyện với Hứa Hàng: “Nếu cậu không còn chuyện gì nữa thì về đi.”

Hứa Hàng nhớ tới mục đích đến thăm của mình: “Ông nội cậu gọi điện thoại không được nên bảo tôi tới gặp cậu.”

Lúc này Phó Đình Viễn mới chú ý tới điện thoại, chắc là tối qua điện thoại hết pin.

Còn về tại sao hết pin là do tối qua anh say, đã liên tục gọi cho Du Ân.

Anh biết mình không thể gọi được nhưng vẫn ngoan cố gọi cho đến khi điện thoại hết pin, anh ngủ quên lúc nào không hay.

Anh lẩm bẩm: “Lát nữa tôi sẽ gọi cho ông.”

Hứa Hàng đứng dậy định an ủi Phó Đình Viễn vài câu, nhưng sau đó nhận thấy mình cũng không khá hơn Phó Đình Viễn là bao nên xoay người đi mất.

Phó Đình Viễn còn đỡ, ít nhất anh còn biết Du Ân đang ở đâu.

Nhưng còn anh ta thì sao? Không thể liên lạc được với Tống Nghênh, cho dù có lời muốn nói thì cũng chẳng tìm được người ta để nói.

Đến bây giờ anh ta mới phát hiện ra trước đây anh ta không hiểu Tống Nghênh, giờ cũng không hiểu.

Tống Nghênh vừa bỏ đi, anh ta không biết phải tìm cô ấy ở đâu.

Sau khi Hứa Hàng đi khỏi, Phó Đình Viễn ngồi trên ghế sô pha một lúc, sau đó đứng dậy cầm điện thoại đi sạc pin, gọi điện cho ông cụ nói rằng anh vẫn ổn.

Sau khi cúp điện thoại, anh nhìn lướt qua tin tức trên điện thoại di động, nhìn thoáng qua vẻ mặt lạnh lùng của Du Ân, đã thế cô lại còn nói chưa bao giờ nghĩ sẽ hợp lại với anh, lồng ngực anh quặn thắt, suýt chút nữa đã bị tức chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.