“Đã muộn thế này rồi, anh còn phát điên cái gì vậy?” Không phải Tô Ngưng ghét bỏ Phó Đình Viễn: “Anh không sợ lạnh hay sao?”
Phó Đình Viễn cong môi nở nụ cười tự giễu.
Quả thật, anh không hề cảm thấy lạnh, có lẽ là vì anh vừa uống rượu xong, hoặc cũng có lẽ vì ngọn lửa trong lòng đang thiêu đốt anh đến chết.
Anh đương nhiên biết mình và Tô Ngưng nên giữ khoảng cách nhất định, cho nên cứ đứng trong cơn gió lạnh buốt xương đó, buồn bã hỏi Tô Ngưng: “Rốt cuộc cô ấy có yêu tôi hay không?”
Tô Ngưng liếc mắt nhìn anh một cái: “Chẳng phải vấn đề này anh nên đi hỏi cô ấy sao? Anh hỏi tôi làm cái gì?”
Phó Đình Viễn dường như không nghe thấy lời cô ấy nói, vẫn tiếp tục kiên trì hỏi: “Cô ấy nói cô ấy căn bản không muốn làm lành và quay lại với tôi, còn nói cô ấy chẳng qua là cố ý diễn màn hình tình hư ý giả với tôi, là để trả thù tôi, khiến tôi đau khổ!”
“Tôi không tin!” Hai mắt Phó Đình Viễn đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tô Ngưng, lại lặp lại lần nữa: “Tôi không tin cô ấy là loại người đó, nhất định là cô ấy đang gạt tôi!”
Du Ân yêu Phó Đình Viễn nhiều đến mức nào, bản thân Tô Ngưng biết rất rõ.
Cho nên khi nghe thấy Phó Đình Viễn nói những lời này, Tô Ngưng hỏi ngẩn ra một chút.
Nhưng ngay sau đó cô ấy lập tức phản ứng lại, nếu Du Ân đã nói như vậy, thì chứng tỏ Du Ân có tính toán riêng của mình, cho nên Tô Ngưng lựa chọn phối hợp với Du Ân.
Vì thế cô ấy trợn trắng mắt, hừ lạnh nói: “Này có gì mà không tin? Chẳng lẽ trước đây anh đối xử tệ với cô ấy đến mức nào anh còn không rõ sao? Nếu cô ấy thật sự vẫn còn yêu anh, thì tại sao lại muốn ly hôn với anh chứ?”
“Không phải anh không tin lời cô ấy nói, mà là anh không tin bản thân sẽ bị trả thù, anh không tin việc mình đã mất đi mị lực trước cô ấy!”
“Phó Đình Viễn, xét cho cùng đàn ông các anh đều là mấy loại đểu cáng tự đại, bị chiều thành quen, đều là vì phụ nữ chúng tôi đối xử với các anh quá tốt, nên mới tạo điều kiện để các anh sinh ra cái tật xấu tự cho là mình đúng thế này!”
Mấy lời này của Tô Ngưng khiến độ ấm trên người Phó Đình Viễn biến mất trong chớp mắt, lạnh ngắt như băng, hai mắt anh nhìn chằm chằm Tô Ngưng, gằn từng câu từng chữ hỏi: “Nói như vậy là, cô ấy thật sự không còn cảm giác gì với tôi sao?”
Tô Ngưng là bạn tốt nhất của cô, đến Tô Ngưng cũng cho là vậy, thì có nghĩa những lời này cô đã từng nói với Tô Ngưng.
“Anh nghĩ sao?” Tô Ngưng cũng là một người thông minh, một lần nữa ném lại vấn đề.
Thấy dáng vẻ không chịu từ bỏ như cũ, Tô Ngưng lại buông tay, kích cho anh một đòn cuối cùng: “Sau khi cô ấy về nước anh vẫn luôn lì lợm la liếm với cô ấy, cô ấy vì thấy phiền không chịu được nên mới bất lực đóng một vở kịch tình hư ý giả với anh.”
Đôi mắt Phó Đình Viễn đỏ lại càng thêm đỏ, bàn tay buông thõng siết chặt thành nắm đấm.
Anh không muốn tin, nhưng lại không thể không tin.
Tô Ngưng đuổi người đi, nói: “Anh mau mau về đi, trời đông lạnh như vậy mà ăn mặc thế này ra ngoài coi chừng cảm.”
Phó Đình Viễn chua xót cười một tiếng: “Bị cảm thì có là gì chứ?”
Giờ anh như đã chết rồi, còn có tâm trạng để ý tới cảm hay không cảm nữa sao?
Tô Ngưng trừng mắt nhìn anh: “Không phải chứ? Mới vậy mà anh đã muốn chết muốn sống thế này sao?”
Chu Trường Ninh bỏ đi nhiều năm như vậy, chẳng thèm nhớ thương cô ấy dù chỉ một chút, mà cô ấy vẫn còn chưa đến mức muốn chết muốn sống thế này đâu.
Nói thật, nhìn dáng vẻ này của Phó Đình Viễn, Tô Ngưng cũng có chút khổ sở, cô ấy không đành lòng, vì thế lại chậm rãi nói: “Cầu xin anh đấy sếp Phó, mau quay về đi.”
Lúc này Phó Đình Viễn mới xoay người, nhưng Tô Ngưng lại thở dài nói: “Khoan khoan, để tôi đi thay bộ quần áo rồi đưa anh về.”
Tuy là bọn họ ở chung một tiểu khu, nhưng Tô Ngưng vẫn lo lắng anh hồn bay phách lạc đi trên đường lại xảy ra chuyện gì đó, vì thế đã khoác áo lông vũ dài đến mắt cá chân rồi đi ra cửa đưa Phó Đình Viễn về nhà.
Nhưng để tránh gây hiểu lầm, Tô Ngưng đi chậm theo phía sau Phó Đình Viễn, hai người vẫn cách nhau một khoảng tầm mười bước.
Nếu cô ấy và Phó Đình Viễn nổ ra scandal nào đó, thì đúng là chủ đề nóng cho phóng viên các phương tiện truyền thông, cái gì mà nữ diễn viên nổi tiếng cạy góc tường nhà bạn thân, vậy thì quả là quá đen đủi.
Đương nhiên, cô ấy tuyệt đối sẽ không để người khác bắt được nhược điểm này.
Vất vả lắm mới đưa được lão phật gia về đến nhà, nhìn Phó Đình Viễn bước vào cửa Tô Ngưng mới dám thở phào một hơi.
Trên đường trở về, chiếc áo lông vũ quấn quanh người cô ấy, tiếng thở dài vang lên, chứng kiến chuyện của Phó Đình Viễn và Du Ân, cô ấy lại không kìm được lòng mà nghĩ tới bản thân mình.
Nếu sớm biết rằng yêu một người lại khổ như vậy, thì lúc trước cô ấy có chết cũng không đi trêu chọc cậu thiếu niên học giỏi lạnh lùng ít nói kia rồi.
Sau khi về đến nhà, Tô Ngưng gọi điện cho Du Ân, nói chuyện Phó Đình Viễn vừa mới tới tìm cô ấy.
“Cảm ơn.” Đầu dây bên kia, lời cảm ơn của Du Ân truyền tới: “Nếu không nhờ có cậu nói những lời đó, thì không chừng ngày mai anh ấy sẽ lại chạy tới tìm tớ, như vậy có lẽ anh ấy đã hoàn toàn hết hy vọng rồi.”
Tô Ngưng đau lòng cực kỳ: “Tớ rất muốn ôm cậu một cái.”
Du Ân trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói: “Giai đoạn đau đớn nhất này qua đi rồi, sau này anh ấy sẽ không đau lại thêm lần nào nữa.”
“Vậy đợi đến khi tin tức anh ta kết hôn với người phụ nữ khác được truyền ra ngoài? Đợi đến khi bọn họ sinh một trai một gái đủ nếp đủ tẻ rồi sống cuộc sống hạnh phúc bên nhau?” Tô Ngưng gằn từng câu từng chữ hỏi cô: “Cậu sẽ không cảm thấy đau lòng chứ?”
Tô Ngưng không muốn làm Du Ân đau, nhưng những lời cô ấy nói, sớm muộn gì Du Ân cũng phải đối mặt.
Nếu đã như vậy, chi bằng hôm nay hãy cùng nhau vượt qua tất cả những nỗi đau này đi rồi thôi.
Đôi mắt Du Ân ửng đô, mở miệng lên án cô ấy: “Vất vả lắm cảm xúc tớ mới bình ổn trở lại, cậu lại làm tớ sắp khóc đến nơi rồi.”
“Chính bản thân tớ cũng đã khóc.” Từ giọng nói của Tô Ngưng, có thể nghe ra cô ấy đang khóc nức nở: “Vừa mới đây thôi tớ nghĩ đến chuyện sau này Chu Trường Ninh sẽ thân mật khăng khít với người phụ nữ khác, tưởng tượng đến việc trong mắt anh ấy chỉ toàn hình bóng người phụ nữ khác chứ không có tớ, tớ lại đau lòng chết đi được.”
Du Ân cắn chặt môi mình.
Cô phải làm sao để không rơi vào cảnh như vậy?
Cảm giác đau đớn đến chết lặng.
Có lẽ là sau khi nổi khổ tâm thật sự trôi qua rồi, Tô Ngưng lại nói với vẻ oán hận: “Nếu anh ấy không trở lại, tớ sẽ giải nghệ, sau đó tới nước Mỹ tìm anh ấy! Tìm được anh ấy rồi tớ sẽ hỏi anh ấy một câu, xem anh ấy còn yêu tớ không, làm như vậy có lẽ còn tốt hơn việc cứ chờ đợi trong mòn mỏi thế này!”
“Cậu bình tĩnh một chút.” Du Ân vội vàng trấn an cô ấy: “Hiện giờ cậu đang trong thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, sao có thể nói giải nghệ là giải nghệ chứ? Chẳng phải cậu vẫn thường hay nói, chỉ có tiền mới mang lại cảm giác an toàn thôi hay sao?”
Du Ân không đồng tình với việc Tô Ngưng từ bỏ sự nghiệp của bản thân, bởi cô ấy đã phải trải qua một chặng đường chẳng dễ dàng gì, vất vả lắm mới có được danh tiếng và địa vị như hiện tại, nếu giờ giải nghệ thì sẽ chẳng còn gì nữa.
Trong giới giải trí này, nữ minh tinh trẻ tuổi xinh đẹp có rất nhiều, nếu sau này cô ấy hối hận muốn quay lại giới, thì khi ấy thị trường vốn đã không còn thuộc về cô ấy từ lâu rồi.
Cũng may Tô Ngưng là một người thông minh: “Được rồi được rồi, tớ chỉ xúc động quá nên nghĩ bồng bột chút thôi, đương nhiên tớ biết bản thân không thể tùy hứng, con mẹ nó, đặc biệt là còn cái đức hạnh chết tiệt đó nữa.”
Cô ấy không có gia thế hiển hách, không có ba mẹ quyền lực làm hậu thuẫn, cho nên cô ấy buộc phải thật giàu, cũng chính là để biến mình trở thành người giàu có trong truyền thuyết, như thế mới đủ tự tin đối mặt với ba mẹ Chu Trường Ninh.
Du Ân thở phào một hơi: “Cậu biết là tốt rồi.”
Nói thật, đúng là Du Ân đã lo lắng Tô Ngưng xúc động quá rồi lại đi tìm Chu Trường Ninh.
Tô Ngưng vốn là kiểu người dám yêu dám hận.
Hai người nói thêm vài ba câu rồi cúp điện thoại, đêm nay Du Ân ngủ không ngon giấc, thậm chí cô còn nằm mơ thấy ác mộng.
Trong mơ cô thấy Phó Đình Viễn hung tợn siết chặt cổ cô, nhìn cô hỏi tại sao lại đối xử tàn nhẫn với anh như vậy, còn nói nếu cô đã vô tình như thế, anh cũng không ngại bóp chết cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]