Tô Ngưng ăn trưa ở nhà họ Diệp, sau bữa trưa, Du Ân theo Tô Ngưng đến thăm nhà mới của cô ấy.
Là một nữ diễn viên nổi tiếng, Tô Ngưng có tiềm lực tài chính, nên địa điểm cô ấy mua sẽ không quá tệ, hơn nữa các biện pháp an ninh cũng rất tốt.
Căn nhà được trang trí đẹp mắt, rộng hơn 140m2, Tô Ngưng có thể xách túi dọn vào ở luôn.
Nhìn căn nhà ngăn nắp gọn gàng, Du Ân không khỏi cảm thán: “Cậu làm việc nhanh thật đấy."
"Tớ cũng thường xuyên ra ngoài quy phim nên chỉ mang theo một số thứ cần thiết đến thôi, đa số là quần áo và đồ trang điểm."
Căn nhà có hai phòng ngủ và phòng khách, Tô Ngưng chỉ để một phòng ngủ và phòng khách, phòng còn lại được sửa đổi thành phòng khách, có thể thấy sao nữ quan tâm đến quần áo hơn bất cứ thứ gì khác.
Du Ân lại liếc nhìn căn bếp sáng sủa và sạch sẽ, nói đùa: “Cậu cứ nhìn thôi chứ đừng ăn khói lửa nhân gian nha."
“Cứ nói tớ không biết nấu ăn luôn đi.” Tô Ngưng nói xong thì cười ha hả.
Pha cho Du Ân một tách trà thơm, cả hai ngồi trên ghế sofa và trò chuyện.
Du Ân đã nghe rất nhiều chuyện phiếm từ Tô Ngưng, chẳng hạn, một ngày sau khi giỗ bảy ngày đầu của Phó Thiến Thiến, Đổng Văn Tuệ đã bị Phó Đình Viễn đưa ra nước ngoài.
“Nghe nói Đổng Văn Tuệ sống chết không chịu đi, nhưng thái độ của Phó Đình Viễn vô cùng kiên quyết, hơn nữa ông cụ cũng ủng hộ quyết định của Phó Đình Viễn, cho nên bà ta bị đuổi đi cho dù khóc đến mức chết đi sống lại.” Lúc nói những lời này, trông Tô Ngưng rất hả giận.
Một người phụ nữ như Đổng Văn Tuệ đáng bị đuổi đi.
Nghe có vẻ tệ, nếu Đổng Văn Tuệ tiếp tục ở lại Giang Thành, Phó Đình Viễn có lẽ sẽ độc thân cả đời, đừng nói là Du Ân, cho dù Phó Đình Viễn kết hôn với người phụ nữ khác, sợ là sẽ không được bao lâu thì người ta cũng bị Đổng Văn Tuệ chọc tức đến mức ly hôn thôi.
“Ừm.” Du Ân cúi đầu nhấp một ngụm trà thảo mộc mà không có ý kiến gì.
Tô Ngưng xúc động nói: "Thực ra, Phó Đình Viễn cũng khá đáng thương. Bố anh ta không yêu mẹ anh ta, còn em gái thì không hiểu chuyện, cuộc sống của anh ta khá là thê lương.”
Tô Ngưng nói thêm: “Trước đây tớ vẫn không hiểu tại sao ông nội của anh ta nhất quyết để anh ta cưới cậu, nhưng bây giờ tớ đã hiểu."
“Cậu hiểu ư?” Du Ân lấy làm kinh ngạc.
Cô là đương sự mà cho đến bây giờ vẫn không hiểu tại sao ông cụ lại cứ khăng khăng bảo Phó Đình Viễn cưới cô.
“Ừ, tớ đã hiểu.” Tô Ngưng nghiêm túc phân tích: “Cậu nghĩ xem, cậu dịu dàng và đoan trang, tinh tế và ân cần, cậu dành cho Phó Đình Viễn sự quan tâm mà anh ta chưa từng có, sự tồn tại của cậu tương đương với việc sưởi ấm cuộc sống hoang vắng của anh ta."
"Chắc hẳn ông cụ đã thăm dò cậu rất chi tiết, chính vì vậy mới đưa ra quyết định đấy."
"Bây giờ xem ra trong cả nhà họ Phó chỉ có ông cụ hiểu rõ Phó Đình Viễn nhất thôi."
Du Ân sửng sốt một hồi sau khi nghe Tô Ngưng phân tích, lời nói của Tô Ngưng thật sự có lý.
Đối với người ngoài, Phó Đình Viễn cao cao tại thượng, tiền đồ vô lượng, chỉ có cô cùng sống với anh mới thật sự biết trong cuộc sống của anh không có cái gì gọi là ấm áp cả.
Ngoại trừ công việc thì vẫn là công việc, những người thân gọi là cha mẹ, em gái của anh chưa bao giờ chủ động quan tâm đến anh, họ sẽ chỉ tìm đến anh khi cần tiền thôi.
Tô Ngưng ở một bên nói: "Ông cụ bảo anh ta cưới một người vợ hiền như cậu là vì muốn anh ta xây dựng lại gia đình của chính mình, có được một gia đình nhỏ ấm áp."
"Thật đáng tiếc, hiện tại..." Tô Ngưng khoát tay không nói tiếp nữa.
Du Ân mím môi tiếp tục uống trà thơm, lại cảm thấy đau lòng cho Phó Đình Viễn.
Nhưng sau khi đau lòng, cô lại càng quyết tâm hơn, cô nhìn Tô Ngưng nói: "Cho nên, tớ lại càng không thể tiếp tục ở bên anh ấy nữa."
"Cả đời anh ấy vốn đã thiếu hơi ấm. Anh ấy nên tìm một người phụ nữ có thể sinh con cho anh ấy. Họ sẽ sinh thêm con, để tổ ấm của anh ấy thêm sinh động và anh ấy sẽ hạnh phúc hơn."
Tô Ngưng yên lặng nhìn Du Ân trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa.
Du Ân có thể nghĩ rằng cô đã cố gắng hết sức để làm dịu cảm xúc của mình, nhưng cô không biết cô đã sắp khóc khi nói ra những lời này.
Từ bỏ một người đàn ông yêu mình sâu đậm và cũng yêu mình sâu đậm sẽ đau đớn hơn cả những yêu thương trước đây mà không được đáp lại.
Tô Ngưng chỉ có thể nhanh chóng chuyển đề tài: “Quên đi, chúng ta đừng nói những chuyện tình cảm yêu đương này nữa. Thật ra, lần này tớ có thời gian đến Bắc Kinh là vì đoàn phim có mấy ngày nghỉ."
Du Ân chỉnh sửa lại cảm xúc của mình và hỏi cô ấy: "Kỳ nghỉ ư?"
Tô Ngưng nhìn cô chằm chằm và đáp: "Ừ."
Du Ân đột nhiên có một dự cảm xấu trong lòng: “Sẽ không phải là mẹ của Chung Văn Thành…"
Tô Ngưng gật đầu: “Ừm, mẹ anh ấy đã qua đời mấy ngày trước, lúc đó cậu đang phát sốt, anh ấy không cho tớ báo tin cho cậu."
"Haiz..." Hai mắt Du Ân hơi ửng đỏ.
Mặc dù đã biết thời gian của mẹ Chung không còn nhiều, nhưng Du Ân vẫn rất buồn khi nghe tin dữ, cô mới gặp mẹ Chung một lần nhưng có thể cảm nhận được mẹ Chung là một người rất tốt.
Nếu những người tốt trên thế giới này có thể sống lâu trăm tuổi thì tốt biết mấy.
Giang Thành.
Hội sở của Dịch Thận Chi.
“Mẹ nó, cậu điên rồi à?” Dịch Thận Chi rống lên vì kinh ngạc.
Sau đó Chu Nam buồn bực cầu xin: “Ông chủ, cứu mạng."
Tiếp đó là Hứa Hàng bán tín bán nghi nói: "Cậu thật sự định chuyển đến Bắc Kinh ư?"
Tiếng thở dài của Giang Kính Hàn cuối cùng cũng vang lên: “Lão Phó, tuy rằng tôi cảm thấy quyết định của cậu có chút điên rồ, nhưng tôi biết tình yêu có ma lực điên cuồng như vậy."
Phó Đình Viễn ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt bình tĩnh: “Các cậu ngạc nhiên như vậy làm gì? Tôi cũng không chuyển cả Phó thị đến đó, tôi chỉ mua một công ty điện ảnh và truyền hình ở đó thôi."
Chu Nam cảm thấy bất công cho bản thân: “Nhưng anh nói sau này anh sẽ chủ yếu phụ trách công ty điện ảnh và truyền hình đó. Vậy thì Phó thị ở Giang Thành sẽ do tôi và Chu Mi quản lý sao?"
Chu Nam sắp khóc đến nơi: “Ông chủ, xin hãy tha cho hai chúng tôi đi, chúng tôi đã giúp anh quản lý công ty trong khoảng thời gian ngắn này, đã giống như mất nửa cái mạng rồi. Nếu sau này cậu sống ở Bắc Kinh lâu dài, không biết tôi và Chu Mi sẽ thành bộ dạng gì nữa, tôi chỉ biết tôi sắp hói đầu rồi.”
Có trời mới biết quản lý công ty khó khăn như thế nào, anhta và Chu Mi không thể chịu đựng được nữa.
Vốn dĩ nghĩ rằng chỉ là quản lý tạm thời thôi, nhưng bây giờ Phó Đình Viễn lại nói sau này sẽ sống lâu dài ở Bắc Kinh, Chu Nam cảm thấy trời sắp sập luôn rồi.
Vị trí cao cao tại thượng đó không dễ làm chút nào.
Phó Đình Viễn bất mãn đối với lời phàn nàn của Chu Nam: “Sao tôi quản lý nhiều năm như vậy mà vẫn không bị hói? Một mình tôi quản lý đấy, cậu vẫn còn có Chu Mi mà."
Chu Nam không chút do dự thừa nhận: “Cho nên chuyện này hoàn toàn chứng tỏ chúng tôi không đủ năng lực, vẫn cứ để cho anh quản lý đi."
Ông chủ của anh ta chắc là điên thật rồi, vì một người phụ nữ là lại muốn từ Giang Thành đến Bắc Kinh xa xôi ngàn dặm kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]