Chương trước
Chương sau
Lâm Như nhớ lại thái độ của Phó Đình Viễn đối với bà ta, bà ta thực sự hối hận về điều đó.

Ngay cả khi Phó Đình Viễn hẹn hò với Thẩm Dao, thái độ của anh đối với bà ta cũng rất thờ ơ, sau khi chia tay thì lại càng xa cách với bà ta hơn.

Không giống như Eric này, người luôn tôn trọng bà ta và luôn tươi cười chào đón bà ta.

Haiz…

Lâm Như thức thời để lại không gian cho hai người: "Hai đứa nói chuyện đi, mẹ đau đầu quá, lên lầu nằm chút."

Sau khi Lâm Như rời đi, Thẩm Dao quay lại nhìn bạn trai cũ: "Eric, anh là..."

Eric đặt tách trà trên tay xuống, nhìn cô ta và đau lòng nói: "Anh vẫn luôn dõi theo quan tâm em suốt mấy năm nay kể từ khi chúng ta chia tay."

"Anh nghĩ chỉ cần em sống tốt, anh sẽ cảm thấy thanh thản. Anh vốn tưởng rằng em sẽ kết hôn với Phó Đình Viễn một cách suôn sẻ, nhưng không ngờ..."

Eric thở dài nói: "Anh không thể cứ nhìn em đau khổ, vì vậy anh đã trở lại."

Thẩm Dao vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Ý của anh là, anh sẽ giúp em sao?"

Eric vui vẻ gật đầu: "Đương nhiên."

Thẩm Dao có chút nản lòng nói: "Nhưng thế lực của Phó Đình Viễn ở Giang Thành, hầu như không ai có thể chống lại anh ta."

Một cơn ớn lạnh lướt qua khuôn mặt Eric: "Có là gì chứ? Anh ta đã khiến em khổ sở như vậy, anh không thể để anh ta có một khoảng thời gian vui vẻ được."

Anh ta nói xong liền an ủi Thẩm Dao: "Đừng lo lắng, hiện tại anh ở nước ngoài cũng có chút thành tựu, chuyện đối phó Phó Đình Viễn cứ giao cho anh."

Khỏi phải nói Thẩm Dao đã xúc động như thế nào.

Vốn dĩ cô ta cho rằng mình đã hoàn toàn rơi xuống vực sâu, nhưng không ngờ còn có thể vãn hồi, bây giờ những người cười nhạo cô ta sẽ tức chết thôi, Phó Đình Viễn và Du Ân, bọn họ nhất định sẽ nghĩ rằng sau này cô ta ngoài thảm thì cũng chỉ có thảm, không ngờ cô ta lại được bạn trai cũ cảm mến tương trợ thế này.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm Dao không khỏi dịu dàng và ngọt ngào: "Eric, cảm ơn anh rất nhiều."

Eric nhẹ nhàng nói: "Nhà em sắp không ở lại được rồi. Ở đây anh có một căn nhà, em và mẹ có thể dọn đến ở tạm thời."

Anh ta nói xong liền lấy ra một chìa khóa đưa cho Thẩm Dao, Thẩm Dao vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Eric..."

Người đàn ông đưa cho cô ta và nói: "Không cần nói gì cả, anh biết em nghĩ gì."

Sau khi giải thích sự việc, anh ta đứng dậy chào tạm biệt: "Ở đây anh còn có một số việc cần giải quyết nên anh sẽ đi trước."

“Được rồi.” Mặc dù Thẩm Dao rất muốn nói nhiều hơn với anh ta, nhưng cô ta biết anh ta muốn giúp cô ta đối phó với Phó Đình Viễn, anh ta phải làm rất nhiều việc.

Ngay khi người đàn ông rời khỏi nhà họ Thẩm, nụ cười ấm áp trên khuôn mặt anh ta biến mất hoàn toàn, thay vào đó là vẻ ảm đạm và băng giá trên khuôn mặt.

Anh ta nhìn lên bầu trời xanh, lòng tràn đầy xúc động.

Sau bao nhiêu năm chờ đợi, cuối cùng hanh ta cũng đã đi tới điểm này, người kia ở trên trời hẳn là có thể nhìn thấy anh ta đã làm được những gì, đúng không?

Cũng nhất định cảm thấy rất vui, phải không?

Những ân oán và đau đớn mà bà phải chịu khi đó, giờ anh sẽ giúp bà lấy lại.

Lâm Như vội vàng xuống lầu ngay sau khi Eric rời đi, bà ta nhìn chìa khóa nhà trên tay Thẩm Dao nói: "Cậu ta cho chúng ta một căn nhà để ở sao?"

Vừa rồi Lâm Như nghe Eric nói cho Thẩm Dao biết địa chỉ ngôi nhà, đó là một biệt thự ở vị trí đắc địa, Lâm Như đã rất phấn khích.

“Đúng vậy, anh ấy nói chúng ta chuyển đến đó.” Thẩm Dao không giấu được niềm vui trong mắt: “Con thật sự không ngờ bây giờ anh ấy lại giàu có như vậy…”

Lúc trước khi cô ta ở cùng Eric, tuy gia đình anh ta giàu có, nhưng thật ra cũng không thể gọi là phú hào, nhưng lúc đó nhà cô ta có tiền, nên không ngại gia cảnh của anh ta.

Dù sao cũng chỉ là chơi cho vui thôi, cũng không phải sống cả đời với anh ta.

Nhưng ai có thể ngờ rằng sau nhiều năm, khi cô ta xuống dốc, lại là người đàn ông mà cô ta không cần đã cứu cô ta lúc dầu sôi lửa bỏng?

Không chút do dự, Thẩm Dao và Lâm Như ngay lập tức thu dọn đồ đạc và dọn đến địa chỉ kia.

Phó Đình Viễn đang làm việc trong phòng làm việc của Du Ân thì nhận được cuộc gọi của Tống Tử Dụ.

Tống Tử Dụ tức giận nói qua điện thoại: "Sếp Phó, một người từ đâu xuất hiện, nói muốn giúp Thẩm Dao."

“Ồ?” Phó Đình Viễn nhướng mày, nhưng không có nhiều ngạc nhiên trong giọng điệu của anh.

Tống Tử Dụ nói thêm: "Tôi vốn dĩ muốn làm nhục Thẩm Dao, nhưng ai biết người đàn ông đó lại bẻ tay tôi gãy, nên tôi phải đến bệnh viện."

Phó Đình Viễn dặn dò: "Chuyện tiếp theo anh không cần lo lắng, hãy chăm sóc vết thương của mình đi."

Tống Tử Dụ đáp lại, nịnh nọt nói: "Sếp Phó, từ nay về sau xin anh giơ cao đánh khẽ với tôi nhé?"

Phó Đình Viễn cười khẩy, không nói gì rồi cúp điện thoại.

Một tên cặn bã như Tống Tử Dụ, cho rằng giúp anh làm chút chuyện là có thể lọt vào mắt anh sao?

Tuy nhiên, điều Phó Đình Viễn không ngờ là bạn trai cũ của Thẩm Dao là Từ Sướng lại tàn nhẫn đến mức đánh gãy tay Tống Tử Dụ.

Nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Phó Đình Viễn, Du Ân không khỏi hỏi: "Sao vậy?"

Phó Đình Viễn không định giấu chuyện này với Du Ân. Nếu Từ Sướng đã chọn giúp Thẩm Dao, Du Ân cũng nên cảnh giác với tên Từ Sướng này.

Vì vậy, anh bình tĩnh nói với Du Ân: "Thẩm Dao từng có một người bạn trai cũ tên là Từ Sướng. Anhta quay lại vào thời điểm này và muốn giúp cô ta."

Du Ân rất ngạc nhiên, cô không ngờ một người có nhân phẩm kém cỏi như Thẩm Dao lại có một người bạn trai cũ một lòng như vậy.

Phó Đình Viễn nhìn thấy sự ngạc nhiên của cô, trực tiếp trào phúng Thẩm Dao: "Vật họp theo loài thôi."

Thẩm Dao nham hiểm và độc ác, Từ Sướng chọn giúp cô ta, chắc chắn cũng không phải là người tốt lành gì.

Du Ân không đồng ý lời nói của anh: "Cũng có thể là tình yêu mà."

Tình yêu có thể làm mù quáng những người vốn dĩ rất lý trí.

Thẩm Dao trong mắt bọn họ là người rất xấu, chỉ cần Từ Sướng yêu cô ta, trong mắt anh ta, Thẩm Dao là người tốt nhất trên đời.

Phó Đình Viễn kinh tởm nói: "Bọn họ thì có tình yêu chó má gì chứ?"

Thẩm Dao xứng sao?

Nhưng đây không phải là điều Phó Đình Viễn muốn nói, anh đứng dậy đi đến phía sau Du Ân đang đứng trước tủ sách tìm sách, giơ tay ôm cô vào lòng: "Anh đã bố trí hai vệ sĩ cho em, sau này em ra ngoài thì cứ để bọn họ đi theo."

Nếu Từ Sướng đã ra tay với Phó thị, chắc chắn sẽ nhắm vào Du Ân.

Nếu là trước đây Du Ân nhất định sẽ cho rằng hành động của Phó Đình Viễn là quá khoa trương, nhưng sau lần bị Thẩm Dao tính kế, Du Ân đã sợ, nên vui vẻ đón nhận lòng tốt của Phó Đình Viễn: "Được."

Cô vừa có một cuộc sống hạnh phúc, vừa phải sống thật tốt.

Sau đó Chu Nam gọi điện và báo cáo với Phó Đình Viễn: "Từ Sướng đã cho Thẩm Dao một ngôi nhà, bây giờ Thẩm Dao và mẹ cô ta đã chuyển đến đó."

"Từ Sướng đầu tư vào công ty của Thẩm Dao và đích thân tọa trấn. Anh ta muốn tiếp tục giúp cô ta điều hành công việc kinh doanh."

“Tôi hiểu rồi, cứ tiếp tục theo dõi họ.” Phó Đình Viễn không ngạc nhiên, Từ Sướng muốn giúp Thẩm Dao, không thể chỉ cung cấp chỗ ở cho Thẩm Dao, chuyện công ty cũng phải giúp cô ta.

Đang định cúp điện thoại, Chu Nam lại hỏi: "Sếp, anh có thể quay lại chủ trì đại cục được không?"

Phó Đình Viễn vui vẻ đồng ý: "Ừ, thứ Hai tuần sau tôi sẽ bắt đầu làm việc."

Vốn dĩ anh muốn tiếp tục nghỉ ngơi cho đến khi lấy lại được trái tim của Du Ân, nhưng bây giờ sự xuất hiện của Từ Sướng đã phá vỡ kế hoạch của anh, anh phải quay trở lại công ty để tránh Từ Sướng khơi mào chuyện gì đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.