Sau đó, Thẩm Dao cũng đang cố gắng cứu lấy bản thân sau khi tuyệt vọng.
Cô ta nghĩ rằng tốt xấu gì trước đây mình cũng đã từng đóng phim và thành công. Tuy bây giờ thanh danh của cô ta bị hủy, nhưng đi đóng phim lại cũng không phải là không thể, cùng lắm thì không đóng vai chính, cùng lắm thì được trả thù lao thấp hơn, chỉ cần có thể duy trì kế sinh nhau, không cần thỏa hiệp với Tống Tử Dụ là được rồi.
Nếu cô ta ngủ với Tống Tử Dụ một lần nữa, cô ta sẽ phát điên mất.
Tiếc là cô ta đã quá ngây thơ rồi, cô ta liên hệ với tất cả các đạo diễn và nhà đầu tư mà cô ta quen, nhưng không ai đáp lại cô ta, dù cô ta nói chỉ cần thù lao rất thấp thôi cũng được, nhưng người ta cũng từ chối cô ta, có người còn không nghe điện thoại của cô ta.
Có người tốt bụng nhắc nhở: "Tống Tử Dụ đã thông báo trong vòng giải trí rồi, sau này anh ta sẽ vùi lấp cô, chúng tôi ai dám đối nghịch với anh ta chứ?"
Trên thực tế, Tống Tử Dụ không phải là một nhân vật quan trọng ở Giang Thành, còn có nhiều người dám đắc tội Tống Tử Dụ. Nhưng họ chỉ cảm thấy rằng cô ta không còn giá trị gì, không đáng để họ gây sự với Tống Tử Dụ.
Bởi vì những người bên trên đều bị nhổ cỏ tận gốc, tình cảnh của ba cô ta không còn đường vãn hồi, gần như chỉ trong một đêm, tất cả tài sản của nhà họ Thẩm đều bị niêm phong, bao gồm cả tài sản mà Thẩm Thanh Sơn mua tặng cô ta để mở công ty với số tiền khổng lồ.
Trước khi người của Cục cảnh sát tới phong tỏa biệt thự nhà họ Thẩm, Tống Tử Dụ đã đưa một vài người đến nhà họ Thẩm trước.
Đang kiêu ngạo đứng vào phòng khách của nhà họ Thẩm, Tống Tử Dụ liếc mắt nhìn Thẩm Dao tái nhợt và phờ phạc: "Thế nào, Thẩm đại mỹ nhân, cân nhắc tốt chưa? Muốn theo tôi không?”
Thực ra, Tống Tử Dụ cũng không thèm liếc nhìn Thẩm Dao nữa.
Anh ta thực sự thuộc loại người không có hứng thú với người mà mình đã ngủ qua, nhưng khi anh ta đến cầu xin Phó Đình Viễn để, Phó Đình Viễn đã ám chỉ anh ta, chỉ cần anh ta làm Thẩm Dao khó chịu, Phó Đình Viễn sẽ không gây khó dễ cho anh ta nữa.
Tống Tử Dụ không còn cách nào khác ngoài việc dây dưa với Thẩm Dao một lần nữa.
Thẩm Dao nhìn Tống Tử Dụ với ánh mắt căm hận.
Lâm Như đỏ mắt thuyết phục: "Dao Dao, con đồng ý với sếp Tống đi?"
Nếu đồng ý, mẹ con nhà bọn họ còn có thể có nơi ở, nếu không đã sớm phải ngủ ngoài đường, Lâm Như không muốn sống như vậy, nên nhẫn tâm để con gái bán thân.
Thẩm Dao chế nhạo nói với Lâm Như: "Mẹ nguyện ý như vậy, hay là mẹ đi theo anh ta đi?"
Sau đó, cô ta nhìn Tống Tử Dụ, khinh thường nói: "Sếp Tống có khẩu vị mạnh mẽ như vậy, nói không chừng sẽ cảm thấy hứng thú với người đẹp hết thời như mẹ đấy."
Toàn thân Lâm Như run lên vì tức giận, Tống Tử Dụ cũng mất hứng, mặc dù anh ta có chút biến thái, nhưng anh ta không hề muốn một bà già như Lâm Như.
Anh ta bước tới đạp Thẩm Dao ngã xuống đất, anh ta cúi người túm lấy cổ Thẩm Dao, hung dữ nói: "Thẩm Dao, cô còn tưởng mình là đại tiểu thư nhà họ Thần sao?"
Thẩm Dao bị anh ta bóp cho đến khi mặt đỏ bừng, thở gấp, như thể cô ta sẽ chết ngạt trong một giây tiếp theo.
Đúng lúc này, một giọng nam đột nhiên vang lên: "Sếp Tống, anh bỏ đá xuống giếng thế này, có vẻ khinh người quá đáng rồi nhỉ?"
Tống Tử Dụ khó hiểu quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông hoàn toàn xa lạ đang đứng trong phòng khách của nhà họ Thẩm.
Người đàn ông đẹp trai, cao thẳng, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng thực chất lại ẩn chứa một tia bất bình sâu sắc.
Anh ta không nhịn được buông bàn tay đang nắm lấy cổ Thẩm Dao ra, quay đầu bất mãn hỏi: "Anh là ai?"
Không đợi người đàn ông trả lời, Thẩm Dao đã ngã xuống đất kêu lên: "Eric?"
“Tại sao, tại sao anh lại ở đây?” Thẩm Dao không thể tin vào mắt mình, kinh ngạc nhìn người đàn ông, Lâm Như ở bên cạnh cũng kinh ngạc không nhúc nhích được.
Người tới không phải ai khác mà chính là bạn trai cũ của Thẩm Dao khi cô ta ở nước ngoài, từ khi Thẩm Dao bỏ rơi người này để đến gần Phó Đình Viễn, cả hai đã chưa liên lạc trong những năm này.
Đó là lý do Thẩm Dao và Lâm Như vô cùng kinh ngạc khi anh ta xuất hiện ở đây vào lúc này, họ vừa ngỡ ngàng vừa lúng túng, dù sao thì lúc trước Thẩm Dao là người tham muốn giàu sang mà bỏ rơi đối phương.
Họ xấu hổ vì anh ta đã đến xem trò cười của họ.
“Nếu anh không tới, chẳng lẽ trơ mắt nhìn em rơi vào cảnh khốn cùng sao?” Vừa nói người đàn ông vừa bước tới, nhẹ nhàng đỡ Thẩm Dao đứng dậy.
Thẩm Dao bàng hoàng, xúc động đến mức bật khóc.
Thẩm Dao thực sự không ngờ rằng vào thời khắc khó khăn nhất của cô ta, người bạn trai cũ này lại cứu cô ta và nói những lời tử tế như vậy với cô ta.
"Mày là ai? Dám làm hỏng việc tốt của bố mày, có tin tao giết mày không!"
Tống Tử Dụ mắng mỏ và ném nắm đấm về phía người đàn ông, người đàn ông dùng một tay bảo vệ Thẩm Dao, một tay nắm lấy cổ tay Tống Tử Dụ, Tống Tử Dụ đau đớn rên rỉ.
“Cút đi!” Người đàn ông gầm lên một cách hung ác, Tống Tử Dụ nắm chặt cổ tay anh ta, vội vàng đưa người của anh ta rời đi.
Thẩm Dao lại bật khóc, cảnh bạn trai cũ đối xử thô bạo với Tống Tử Dụ vừa rồi khiến cô ta vô cùng hả giận, cô ta bị Tống Tử Dụ ép bức làm nhục, giờ đây tất cả đều được phát tiết ra.
Cô ta khóc và nói với người đàn ông vẫn đang ôm cô ta: "Cảm ơn, cảm ơn Eric..."
Giọng người đàn ông rất cưng chiều: "Dao Dao, giữa chúng ta không cần khách sáo."
Tuy nhiên, Thẩm Dao lại càng xấu hổ, sau đó bật khóc xin lỗi người đàn ông: "Em xin lỗi, em xin lỗi..."
Đều do năm đó cô ta ham muốn giàu sang, một lòng muốn leo lên người Phó Đình Viễn, đẩy đi một người đàn ông yêu cô ta sâu sắc ra.
Vào lúc cô ta suy sụp như vậy, người đàn ông vẫn dịu dàng âu yếm cô ta, thậm chí còn lặn lội từ tận bên kia đại dương đến cứu cô ta, Thẩm Dao đã xác định rằng người đàn ông này có tình yêu sâu đậm với cô ta.
“Nếu là anh, anh cũng sẽ lựa chọn như em, Dao Dao, anh không trách em.” Người đàn ông nhìn xuống người phụ nữ đang khóc trong vòng tay mình, nói những lời hào phóng và bình tĩnh, ẩn chứa sự mỉa mai và ghê tởm trong đáy mắt anh ta.
Cô ta tham lam giàu sang, tàn nhẫn, quỷ quyệt và độc ác, ba mẹ cô ta tham phú phụ bần, lòng tham không đáy, kết cục bây giờ, không phải là do họ gieo gió gặt bão sao?
Chỉ là anh ta muốn khiến họ cảm thấy đau đớn hơn mà thôi.
Mẹ con Thẩm Dao và Lâm Như chỉ đắm chìm trong sự ấm áp và quan tâm mà anh ta dành cho, không để ý đến cảm xúc khác lạ trong mắt anh ta.
“Dao Dao, để Eric ngồi xuống trước đi.” Lâm Như nhắc nhở cô con gái đang khóc.
Thẩm Dao cuối cùng cũng định thần lại, vội vàng nói với người đàn ông: "Xin lỗi, anh cứ ngồi xuống nói chuyện đi."
Người đàn ông nhã nhặn ngồi xuống ghế sô pha, Lâm Như đi vào bếp pha một tách trà, lễ phép đưa cho người đàn ông.
Đôi mắt Lâm Như bỗng đỏ hoe vì xúc động, trên khuôn mặt đầy vẻ tiếc nuối.
Nếu năm đó bà ta và Thẩm Thanh Sơn không tham phú phụ bần, bảo Thẩm Dao quay về tiếp cận Phó Đình Viễn, thì nhà họ Thẩm đâu có sa sút như hiện tại chứ?
Mặc dù lúc đó Eric này không giỏi bằng Phó Đình Viễn, nhưng nghe nói bây giờ anh ta có một sự nghiệp rất thành công...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]