Phó Đình Viễn nghiêm mặt nói: "Anh không cảm thấy uất ức."
Sau khi nói xong, anh lại nhấn mạnh: "Chỉ cần em có thể yêu anh lần nữa, thì bất cứ điều gì anh làm đều xứng đáng."
Du Ân sững sờ nhìn anh, Phó Đình Viễn lại nói: "Anh cũng không không thể luôn không biết gì về chuyện trong nhà. Anh có thể chăm sóc em như bây giờ khi em ốm. Hơn nữa sau này có con rồi, anh cũng không thể bỏ mặc một mình em bận rộn, anh học nấu ăn có thể chia sẻ với em."
Du Ân không biết mình nên xúc động hay tức giận khi nghe những lời này của Phó Đình Viễn.
Anh nói có thể chăm sóc cô và chia sẻ với cô thật sự khiến người ta rất cảm động. Nhưng anh lại còn nghĩ đến việc bọn họ sẽ có con? Ủa gì dợ?1
Cô đã nhấn mạnh nhiều lần với anh rằng cô sẽ không có con. Vậy tức là anh đã chắc chắn về sau cô sẽ tái hôn với anh ư?
Nghĩ đến đây, Du Ân tức giận kéo chăn bông lên che chính mình: "Tôi không có tâm trạng ăn cơm, anh tự ăn đi."
Thật là, bị anh chọc tức no luôn rồi.
Phó Đình Viễn miễn cưỡng ôm cô qua chăn bông: "Anh mang vào cho em."
Anh nói xong bèn đứng dậy đi ra ngoài. Du Ân chỉ cảm thấy trong bụng hơi khó chịu, không phải bệnh nặng không thể xuống giường, đợi Phó Đình Viễn vào cho ăn thì trông cô làm kiêu quá, vì vậy cô ngẫm nghĩ rồi vẫn đứng dậy và đi ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691514/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.