Du Ân từ chối lời đề nghị của Phó Đình Viễn, ánh mắt Phó Đình Viễn đầy thất vọng.
Nhưng ngay giây tiếp theo, anh lại tiếp tục: "Vậy thì khi Hà Vĩ Niên đi rồi, em cũng phải cùng anh đi chơi ở nơi khác."
Nhắc mới nhớ, anh và Du Ân chưa bao giờ đi du lịch cùng nhau. Đừng nói là đi du lịch, thậm chí là đi du lịch suối nước nóng gần đó hay đi chơi golf cùng nhau cũng không có.
Anh thường xuyên đi công tác khắp nơi, lúc đó cô ở nhà nhàn rỗi, lẽ ra anh có thể đưa cô đi công tác cùng, nhưng đáng tiếc là lúc đó anh vẫn chưa chấp nhận cô, làm sao có thể đưa cô đi với anh.
Nghĩ đến đây, Phó Đình Viễn nóng lòng muốn quay lại những khoảng thời gian trước đây, tự đánh bản thân của lúc đó một trận, đánh cho tỉnh ra mới tốt.
Du Ân cảm thấy lời đề nghị của Phó Đình Viễn thật chẳng logic chút nào: "Logic của anh kiểu gì thế?"
Phó Đình Viễn khịt mũi lạnh lùng nói: "Công bằng mà nói, em đã chiêu đãi Hà Vĩ Niên một chuyến tham quan Giang Thành, em cũng phải đi du lịch cùng anh một chuyến."
Du Ân cảm thấy câu này của anh dường như đang tranh sủng, thật nhàm chán và trẻ con.
Cô chiêu đãi Hà Vĩ Niên, nhưng đó là một kiểu phép xã giao. Anh có cần thiết phải học theo loại chuyện này không?
Nhưng cô vẫn nhướng mày hỏi anh: "Anh có chắc muốn đi du lịch với tôi không?"
Phó Đình Viễn gật đầu không chút do dự: "Chắc."
Du Ân liếc anh một cái rồi khẽ nói: "Tiên sinh Tiền Chung Thư từng viết trong "Vây thành": Đi du lịch là cách tốt nhất để xem hai người có hợp nhau hay không. Sau một tháng tàu xe mệt mỏi, đôi bên vẫn không nhìn rõ lẫn nhau, chán ghét lẫn nhau, vẫn muốn duy trì hôn nhân ban đầu, kiểu vợ chồng này bảo đảm hứa sẽ không ly hôn."
Sau khi Du Ân nói xong, "tốt bụng" nhắc nhở Phó Đình Viễn: "Đến lúc đó chúng ta cãi vã mà kết thúc trước khi chuyến du lịch chấm dứt, anh đừng hối hận."
Du Ân nghĩ, lời nói của tiên sinh Tiền Chung Thư vẫn rất có lý. Cô không ngại cùng Phó Đình Viễn đi du lịch một chuyến, có lẽ hai người thật sự không hợp nhau.
Đến lúc đó, Phó Đình Viễn chắc hẳn sẽ từ bỏ nỗi chấp niệm về cô, mà cô cũng không còn cảm thấy mệt mỏi với mối quan hệ này nữa.
Phó Đình Viễn và cô hoàn toàn không cùng kênh với nhau. Anh chỉ vòng tay qua eo cô và sốt sắng hỏi: "Nếu chúng ta vẫn không kết thúc sau chuyến đi, em sẽ đồng ý tái hôn với anh sao?"
Du Ân nghiến răng nói: "Anh nghĩ nhiều quá."
"Những gì tiên sinh Tiền Chung Thư nói chỉ có thể áp dụng cho những người chưa kết hôn và chuẩn bị kết hôn. Còn chúng ta, những người đã từng kết hôn và ly hôn đều không thích hợp. Có lẽ chỉ để xem chúng ta có hòa hợp với nhau hay không mà thôi."
Làm sao cô có thể đồng ý tái hôn chỉ vì một chuyến đi hợp cạ nhau?
Đã từng trải qua một lần, hôn nhân nhất định là chuyện cô sẽ không bao giờ dễ dàng bước vào. Nếu không cô đã không đề cập với Phó Đình Viễn rằng chỉ có tình dục chứ không có tình yêu rồi.
Mặc dù Phó Đình Viễn vô cùng bất mãn với câu trả lời của cô nhưng anh vẫn chấp nhận: "Được rồi, đều nghe em."
Bất kể như thế nào, anh đã rất hài lòng vì cô có thể đồng ý đi du lịch một mình với anh rồi.
Anh cũng biết mình không thể quá vội vàng, trái tim đã từng bị anh làm tổn thương của cô luôn cần anh chữa trị từng chút một.
Du Ân không ngờ rằng hai người họ lại đạt được nhất trí về vấn đề này. Phó Đình Viễn coi như là nói được làm được.
Bây giờ tất cả đã bàn bạc ổn thỏa, nên cô bèn mở miệng nói: "Được rồi, anh có thể đi."
Phó Đình Viễn không muốn rời đi, Du Ân cảm thấy bất lực: "Anh ở lại không làm gì được, có thú vị không?"
Bây giờ cô đang trong kỳ kinh, chỉ muốn yên tĩnh ở một mình.
“Ai nói không làm gì được?” Phó Đình Viễn nói xong, đột nhiên cúi xuống, bế Du Ân lên.
Du Ân giật mình, vội vàng vòng tay qua cổ anh: "Anh làm gì vậy?"
Trong phòng ngủ, khi tay của Du Ân bị Phó Đình Viễn nắm lấy, cuối cùng cô cũng biết lời anh nói là có ý gì, cô khó chịu đến mức muốn nổ tung.
Sau đó, Phó Đình Viễn vào phòng tắm để làm sạch, Du Ân tức giận rời khỏi phòng ngủ và đến ngủ trong phòng dành cho khách.
Phó Đình Viễn tắm rửa xong ra ngoài thì đương nhiên không cam lòng, nhưng đi gõ cửa phòng khách một lúc lâu mà Du Ân đều phớt lờ anh, anh chỉ có thể quay trở lại phòng ngủ chính và ngủ một mình cả đêm.
Du Ân đã quen với việc dậy sớm, nhưng khi Phó Đình Viễn dậy vào sáng hôm sau thì không thấy người đâu.
Anh nghĩ tới việc vào bếp để trổ tài trước, sau khi làm bữa sáng xong sẽ gọi cô.
Hôm qua, anh có một buổi học đơn giản với bếp trưởng nhà hàng của Dịch Thận Chi. Chắc chắn không thể trực tiếp làm những món khó, họ chỉ dạy cho anh một số kiến thức nấu ăn cơ bản trước.
Anh chủ động hỏi học vài bữa sáng đơn giản, lo cho trước mắt đã rồi nói sau.
Khi anh làm bữa sáng xong và mang nó lên bàn, Du Ân vẫn chưa thức dậy.
Anh gõ cửa phòng ngủ dành cho khách với vẻ lo lắng: "Du Ân? Dậy đi ăn sáng."
Giọng điệu yếu ớt của Du Ân từ bên trong truyền ra: "Anh ăn trước đi, tôi ngủ thêm một lát."
Phó Đình Viễn chợt nhớ ra cách đây rất lâu cô đã lấy "ngày đèn đỏ" làm lý do để từ chối mời Dung Thanh Nghiêu đi cùng. Lúc đó Chu Mi nói rằng phụ nữ sẽ cảm thấy không thoải mái trong những ngày tới tháng.
Nghĩ đến đây, anh khẽ nhíu mày hỏi: "Em không thoải mái sao?"
Du Ân không ngờ anh đoán được. Thật ra cô không khó chịu cho lắm, chỉ là hơi đau bụng, lười biếng không muốn động đậy.
So với những người phụ nữ đến ngày thì đau đớn triền miên, cô xem như vô cùng sung sướng rồi. Ngày đầu sẽ khó chịu một chút, nhưng chậm một chút sẽ không sao nữa.
Không ngờ Phó Đình Viễn lại lo lắng đến mức ở bên ngoài không ngừng gõ cửa: "Em mở cửa đi."
Du Ân bị anh ồn ào đến mức phải ra khỏi giường và mở cửa cho anh.
Ngay khi Phó Đình Viễn bước vào đã lo lắng hỏi cô: "Em có muốn đến bệnh viện không?"
Du Ân liếc nhìn anh như bị bệnh thần kinh, bất lực nói: "Nếu anh có thể để tôi yên lặng một lúc, tôi sẽ khỏi nhanh hơn."
Nói xong, cô lại về nằm trên giường. Phó Đình Viễn, người bị ghét bỏ, trực tiếp nói: "Em đã như vậy mà còn đi chiêu đãi Hà Vĩ Niên? Bảo anh ta đừng đến."
Du Ân không biết nên cười hay nên khóc: "Anh ấy không tới ngay bây giờ, phải mấy ngày nữa."
Đến lúc đó, dì cả của cô đã hết, sẽ không có gì khó chịu, chỉ là anh không muốn Hà Vĩ Niên đến nên kiếm cớ phàn nàn mà thôi.
Mưu kế của Phó Đình Viễn thất bại, anh nghiến răng nghiến lợi, đổi lại giọng điệu nhẹ nhàng mà nói: "Anh sẽ mang bữa sáng cho em, em ăn xong có thể đi ngủ."
Bấy giờ Du Ân mới nhớ ra anh vừa gõ cửa gọi cô đi ăn sáng, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Sẽ không phải là bữa sáng do anh làm chứ?"
“Đương nhiên.” Phó Đình Viễn nói một cách nghiêm túc: “Anh đã nói là anh muốn học nấu ăn. Hôm qua anh đã học được một vài món từ đầu bếp của nhà hàng Dịch Thận Chi rồi. Hôm nay anh sẽ tiếp tục học khi có thời gian.”
Phó Đình Viễn chợt nhớ ra cách đây rất lâu cô đã lấy "ngày đèn đỏ" làm lý do để từ chối mời Dung Thanh Nghiêu đi cùng. Lúc đó Chu Mi nói rằng phụ nữ sẽ cảm thấy không thoải mái trong những ngày tới tháng.
Du Ân nhìn người đàn ông trước mặt hoàn toàn khác với trước đây, không biết bản thân có tâm trạng gì.
Sau khi suy nghĩ, cô cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Phó Đình Viễn, thật ra anh không cần phải uất ức bản thân như vậy."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]