Nếu không cần lời nhắc nhở đầy cố ý của Dịch Thận Chi thì Phó Đình Viễn cũng có thể cảm nhận được nguy cơ trùng trùng.
Và ngay cả khi không có chuyện Diệp Văn sắp xếp coi mắt ở thủ đô thì anh vẫn luôn cảm thấy nguy cơ trùng trùng, bởi vì anh thực sự không hề chiếm ưu thế nào cả.
Chỉ riêng việc anh đã làm tổn thương Du Ân cũng đủ để tuyên án tử hình rồi, chưa kể còn có thêm một Diệp Văn nhìn đâu cũng không hề vừa mắt anh.
Sau khi đặt vé, Phó Đình Viễn vẫn không yên tâm nên đã gọi cho Du Ân.
Từ khi anh đi công tác đến nay, hai người vẫn chưa gọi điện cho nhau.
Phó Đình Viễn đã gọi video nhiều lần mà Du Ân không trả lời, sau đó anh đổi thành tin nhắn thoại hoặc tin nhắn văn bản, kết quả là Du Ân mãi mà không trả lời, nếu trả lời thì cực kỳ đơn giản ngắn gọn.
Sau chuyến công tác này, Phó Đình Viễn cũng rút ra được một bài học sâu sắc, đó là: trước khi theo đuổi thành công Du Ân lại lần nữa, anh sẽ không bao giờ đi công tác, hoặc sẽ không đi công tác xa như vậy nữa.
Quá giày vò.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Phó Đình Viễn hỏi thẳng Du Ân: “Em đến thủ đô rồi à?”
Du Ân trả lời rất vui vẻ: “Ừ.”
Nhưng Phó Đình Viễn lại cảm thấy đau xót và mất mát, theo anh, Du Ân trả lời vui vẻ như vậy thật giống như cô sẽ vui vẻ mà chấp nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691465/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.