Mặc dù Phó Đình Viễn đang ở nước ngoài xa xôi nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh nắm rõ mấy chuyện đang diễn ra trong nước, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được chắc chắn chuyện này là do Thẩm Dao xúi giục.
Cho dù người bị vụ việc này nhắm đến là Tô Ngưng chứ không phải Du Ân nhưng mục đích thật sự vẫn là tiêu diệt cô. Dù sao nếu danh tiếng của bộ phim Truyền kỳ Dung Phi bị ảnh hưởng thì chuyện này cũng chẳng phải là chuyện tốt gì với Du Ân cả.
Dịch Thận Chi phàn nàn trong nhóm của họ: “Lão Phó, tại sao hồi trước cậu lại thích Thẩm Dao được thế? Lúc hai người ở cùng nhau, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra tâm tư gì của cô ta à?”
Phó Đình Viễn thực sự không phát hiện ra, bởi vì khi họ ở cùng nhau thì Thẩm Dao rất đứng đắn và hiểu chuyện, hơn nữa lúc đó họ cũng không thân thiết lắm.
Nếu họ bên nhau cả ngày, có lẽ anh sẽ dần dần nhận ra lúc đó Thẩm Dao chỉ đang giả vờ mà thôi. Nhưng lúc đó anh và Thẩm Dao chỉ hẹn nhau ăn tối, thỉnh thoảng dự tiệc rượu hoặc cùng nhau chơi gôn, cưỡi ngựa.
Khi đó, anh chỉ cảm thấy khi ở với Thẩm Dao rất vui vẻ, bởi vì Thẩm Dao có thể đồng hành cùng anh trong những dự án mà anh thích, còn những chuyện khác anh cũng chẳng nghĩ nhiều.
Giang Kính Hàn ở trong nhóm nói đầy ẩn ý: “Tôi nghĩ cậu phải điều tra xem lúc ấy Thẩm Dao đã ngồi bên cạnh cậu như thế nào, dựa theo tâm cơ của cô ta thì tôi luôn cảm thấy cô ta tiếp cận cậu là cố ý.”
“Thậm chí có thể tra cứu quá khứ đi du học của cô chủ nhà họ Thẩm. Không phải trước đó cô ta vẫn luôn sống ở nước ngoài à? Tại sao lại đột ngột trở về nước thế? Lại vừa vặn ngồi ngay bên cạnh cậu trong buổi tiệc đó nữa, trùng hợp đến vậy à?”
Dưới sự nhắc nhở của Dịch Thận Chi và Giang Kính Hàn, Phó Đình Viễn cau mày nói: “Đúng là cần phải điều tra.”
Nếu thực sự Thẩm Dao cố tình tiếp cận anh thì cảm giác tội lỗi và hối hận của anh với Du Ân lại tăng thêm một cấp độ nữa.
Phó Đình Viễn ở New Zealand ba ngày mà vẫn không thể gọi video cho Du Ân được lần nào.
Lần nào cô cũng không trả lời, chỉ yêu cầu anh gửi tin nhắn văn bản hay tin nhắn thoại hoặc gọi điện trực tiếp để nói khiến Phó Đình Viễn rất tức giận nhưng anh không thể làm gì được.
Giờ anh chẳng là gì của cô hết, nhiều nhất cũng chỉ là một người hàng xóm, một ông chủ tại nơi làm việc, không có lý do gì để buộc cô phải trả lời cuộc gọi video của anh.
Phó Đình Viễn nôn nóng lắm rồi, ngày hôm đó Chu Mi đã gửi cho anh một tin nhắn: “Sếp, hôm nay tôi đến hiện trường bộ phim Truyền kỳ Dung Phi xem thử, đã chụp vài tấm hình.”
Vì Phó Đình Viễn không ở Giang Thành nên Chu Mi đã thay mặt nhà đầu tư Phó thị đến hiện trường.
Sau đó Chu Mi đã gửi bức ảnh cho Phó Đình Viễn, trong ảnh là Chung Văn Thành và Du Ân đang ngồi rất gần nhau, cả hai đang xem đoạn phim vừa quay trên màn hình, sau khi xem xong thì cả hai lại ngồi đó và trò chuyện.
Phó Đình Viễn nhìn thấy khoảng cách giữa hai người thì ngọn lửa ghen tuông lập tức bùng cháy dữ dội.
Có lẽ Chu Mi đã đoán được tâm trạng của ông chủ, ngay sau đó lại gửi thêm một tin nhắn: “Thưa sếp, tôi gửi cho anh mấy tấm ảnh này chỉ muốn nói với anh rằng sau này sẽ còn nhiều hình ảnh như vậy, anh hãy bình tĩnh.”
Chung Văn Thành là đạo diễn, Du Ân là nhà biên kịch. Mặc dù Du Ân hầu như không phải đến phim trường sau khi giao kịch bản nhưng Chung Văn Thành rất tôn trọng ý kiến của nhà biên kịch Du Ân nên anh ấy thường xuyên gọi điện thoại để hỏi ý, còn nếu Du Ân rảnh sẽ đến phim trường.
Một bộ phim truyền hình phải quay vài tháng mới xong nên Chu Mi phải tiêm phòng trước cho ông chủ của mình.
Phó Đình Viễn giơ tay kéo cà vạt, chết tiệt, thật phiền lòng mà. Đáng lẽ anh không nên đồng ý để Chung Văn Thành làm đạo diễn cho bộ phim Truyền kỳ Dung Phi. Mặc dù chính miệng Du Ân đã thừa nhận rằng cô và Chung Văn Thành không có quan hệ gì nhưng lòng yêu mến Du Ân của Chung Văn Thành cũng chẳng kém bao nhiêu.
Nhìn cách anh ấy nhìn Du Ân, rõ ràng chẳng che giấu suy nghĩ của mình chút nào.
Phó Đình Viễn muốn mua vé máy bay và quay về ngay lập tức, nhưng dự án mà anh đang đàm phán đã có tiến triển mới nên không thể bỏ đi được, vì thế anh chỉ có thể nhìn tấm hình kia và âm thầm nghiến răng.
Sau một ngày nữa, Dịch Thần Chi lại ở trong nhóm nói bằng giọng nghiêm túc: “Lão Phó, tôi cảm thấy… tình thế của cậu quả thật có hơi nguy hiểm.”
Phó Đình Viễn đáp lại bằng tâm trạng rất tồi tệ: “???”
Dịch Thận Chi nói: “Mấy ngày nay Du Ân đã đến thủ đô, cậu có biết không?”
“Không biết.” Nhắc đến chuyện này, Phó Đình Viễn lại tức giận, từ khi đến New Zealand, anh không thể liên lạc một cách đàng hoàng với Du Ân được, nên đương nhiên anh không biết Du Ân đã đến thủ đô.
Mặc dù Dịch Thận Chi cảm nhận được tâm trạng không tốt của Phó Đình Viễn nhưng anh ta vẫn mạnh dạn nói: “Nhà họ Diệp tổ chức một bữa tiệc long trọng cho cô ấy ở thủ đô, xem như tiệc nhận người thân và đã mời rất nhiều khách, trong đó có nhiều thanh niên trẻ kiệt xuất của các gia đình nổi tiếng ở thủ đô cũng đến.”
“Tại sao lại mời đám người này, cậu hiểu rõ mục đích của nhà họ Diệp rồi chứ?” Dịch Thận Chi hỏi Phó Đình Viễn một câu.
Rõ ràng Phó Đình Viễn biết đó là một buổi xem mắt ẩn giấu sau buổi tiệc nhận người thân dành cho Du Ân.
Sau khi Dịch Thận Chi nói xong, anh ta đã đăng một bức ảnh lên trên nhóm, là một tấm hình Du Ân bước ra khỏi quán cà phê với một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính gọng vàng.
Giờ thủ đô đang là mùa thu, tiết trời trong xanh, lá vàng rơi khắp mặt đất càng khiến cho khung cảnh thêm lãng mạn.
Hình ảnh Du Ân và chàng trai đứng ở lối vào quán cà phê vui vẻ cười nói thật xứng đôi. Du Ân mặc một chiếc áo len dày rộng và quàng một chiếc khăn quàng cổ ấm áp càng khiến cô trở nên xinh đẹp và quyến rũ hơn.
Người thanh niên đó ăn mặc theo phong cách lịch lãm với áo sơ mi khoác áo ghi lê, đeo kính gọng vàng, giống như một quý công tử trong truyện tranh.
Phó Đình Viễn nhìn thấy tấm hình đã lập tức hạ quyết tâm đặt vé đi thủ đô ngay.
Dịch Thận Chi còn nhiệt tình giới thiệu: “Người trong bức ảnh được cho là một tài năng trẻ rất được lòng nhà họ Diệp, ba đời làm quan lớn, bản thân anh ta cũng làm việc trong lĩnh vực văn hóa. Cậu nói xem ông Diệp có độc hay không, đã đặc biệt sắp xếp cho một người có tiếng nói chung với Du Ân, cả hai ngồi trong quán cà phê cả buổi sáng và trò chuyện rất hợp nhau.”
Phó Đình Viễn vốn đã có tâm trạng tồi tệ, nhưng sau lời nhận xét của Dịch Thận Chi lại càng khiến anh cảm thấy lửa giận bừng bừng hơn.
Ngọn lửa hoảng hốt và bất an giống như ngay giây tiếp theo Du Ân và người thanh niên đó sẽ tu thành chính quả vậy.
Không thể dằn lòng được, anh tức giận nói với Dịch Thận Chi: “Tôi thấy cậu đi làm thám tử được rồi đấy.”
Dịch Thận Chi biết cặn kẽ như vậy, chẳng phải có thể làm thám tử rồi à?
Dịch Thận Chi bất mãn cãi lại: “Đây là do một người bạn của tôi ở thủ đô đã nói cho tôi biết, tôi tốt bụng chuyển cho cậu xem mà cậu còn mỉa mai tôi à.”
“Bạn của tôi nói rằng vào đêm hôm đó, ngay khi Du Ân vừa xuất hiện, rất nhiều người đã tim đập thình thịch, nhưng cuối cùng vẫn để người này giành đi mất.” Cuối cùng Dịch Thận Chi nói một cách thẳng thừng với anh: “Tôi nói những chuyện này chính là muốn nói rằng cậu đang trong tình thế nguy hiểm.”
“Người này cũng chẳng phải kiểu dễ đối phó, không phải kiểu vừa ra tay là có thể bóp nát được đâu.”
“Tôi lập tức quay về.” Phó Đình Viễn đáp lại Dịch Thận Chi, sau đó cầm điện thoại và bắt đầu đặt vé.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]