Nhưng các phóng viên không ngờ ngoài Du Ân và Diệp Văn, còn có Phó Đình Viễn xuất hiện.
Một phóng viên đã rất ngạc nhiên và hỏi: "Anh Phó, anh đây là đang?"
"Ông Diệp là đối tác quan trọng nhất của tôi, ông ấy xảy ra chuyện, tôi không nên ở đây sao?" Phó Đình Viễn chặn đứng sự nghi ngờ của các phóng viên bằng một câu lạnh lùng.
Diệp Văn giơ tay ra hiệu cho các phóng viên im lặng, sau đó chủ động nói: "Cảm ơn các bạn đã quan tâm và ủng hộ chúng tôi, sau một thời gian nữa, nhà họ Diệp sẽ tổ chức bữa tiệc long trọng để chính thức giới thiệu cô con gái bảo bối của tôi với mọi người."
“Từ giờ trở đi, nếu có bất cứ thắc mắc nào, các bạn có thể hỏi tôi.” Diệp Văn nở nụ cười niềm nở và nhân hậu trước ống kính của các phóng viên, hoàn toàn không giống một kẻ tàn nhẫn lúc tống cha con Du Thế Quần vào tù, cũng không phải người hung hăng vả mặt Thẩm Thanh Sơn.
||||| Truyện đề cử: Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa |||||
Diệp Văn đứng trước ống kính, Du Ân khoác tay ông ấy và đứng ở bên cạnh ông ấy, Phó Đình Viễn đứng sau hai cha con, ánh mắt nghiêm nghị bình tĩnh nhìn Du Ân.
Các phóng viên hỏi Diệp Văn: "Anh Diệp, ông và mẹ cô Du đã quen nhau như thế nào?"1
Diệp Văn nói thật: "Khi còn trẻ tôi học ở Giang Thành nên gặp được mẹ con bé, lúc đó chúng tôi rất yêu nhau, nhưng rồi gia đình tôi xảy ra chuyện, tôi phải nhanh chóng về nhà."
"Nhà chúng tôi lúc đó xảy ra rất nhiều chuyện, ngay cả chính bản thân mình tôi còn không bảo vệ được thì sao dám quay lại tìm bà ấy, cứ như vậy, cho đến khi mọi chuyện yên ổn trở lại cũng đã là chuyện của mấy năm sau, tôi trở lại nhưng không tìm thấy bà ấy, chúng tôi hoàn toàn mất liên hệ.”
“Gần đây tôi cũng mới biết, vừa sinh con không bao lâu thì bà ấy đã qua đời.” Giọng của Diệp Văn vô cùng bi thương.
Chuyện xưa này khiến người khác nghe được cũng đau buồn theo, đến nỗi các nhà báo cũng thở dài theo.
Một phóng viên hỏi Du Ân: "Cô Du, sau này cô sẽ đến thủ đô ở cùng ông Diệp chứ?"
Khi các phóng viên hỏi câu hỏi này, tim Phó Đình Viễn co thắt lại, tầm mắt không nhịn được mà chăm chú quan sát sườn mặt của Du Ân từ phía sau.
Nếu cô không muốn về thủ đô, có lẽ anh phải chuyển nhà họ Phó đến thủ đô.
Du Ân nhẹ nhàng nói: "Tôi còn có việc phải làm ở Giang Thành, trong khoảng thời gian này sẽ không tới đó, khi nào xong việc tôi sẽ cân nhắc."
Câu trả lời của Du Ân khiến trái tim Phó Đình Viễn sống lại rồi lại chết đi.
Quả nhiên, cô dự định sẽ đến thủ đô.
Quả nhiên, cô không hề có chút lưu luyến hay hoài niệm với những người ở Giang Thành.
Nhưng cô làm vậy cũng là điều dễ hiểu, Diệp Văn là cha ruột của cô, còn anh chỉ là chồng cũ, người đã làm cô tổn thương sâu sắc, cô luyến tiếc anh làm cái gì?
Cho dù có thứ gì đó khiến cô luyến tiếc, thì có lẽ cũng chỉ có bạn tốt Tô Ngưng của cô.1
Dù sao thì tất cả quãng thời gian khó khăn và đen tối trong cuộc đời cô đều có Tô Ngưng cùng cô trải qua.
Mà anh, trong ba năm kết hôn đều chưa từng cùng cô làm cái gì.
Diệp Văn tiếp lời Du Ân và nói thêm: "Chúng tôi là cha con ruột thịt, mà tôi lại không được chứng kiến rất nhiều quãng thời gian trong cuộc đời con bé, tôi cũng hy vọng con bé có thể đến thủ đô để dành thời gian bên tôi."
"Nhưng con bé lớn lên ở Giang Thành, trọng tâm sự nghiệp hiện tại của con bé cũng ở Giang Thành, tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của con bé, dù con bé ở đâu, mọi người trong nhà họ Diệp đều yêu con bé."
Lời của Diệp Văn làm cho mắt Du Ân đỏ hoe, cảm giác được gia đình yêu thương này thật sự rất tuyệt.
Từ nay trái tim cô sẽ tràn đầy tình yêu của mọi người, sẽ không còn thiếu thốn tình cảm nữa phải không?
Không còn khao khát một người đàn ông nào đó có thể cho cô một mái ấm gia đình nữa đúng không?
Diệp Văn đưa tay lên vỗ nhẹ lên tay cô để an ủi cô.
Diệp Văn nói thêm: "Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến cha con chúng tôi, cuối cùng, tôi có một điều nữa muốn nói."
Các phóng viên trao micro cho ông ấy và chờ đợi Diệp Văn nói tiếp.
Diệp Văn vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi, ánh mắt sắc bén nhìn vào máy quay và tuyên bố: "Du Ân là con gái của tôi, từ giờ trở đi, tôi và nhà họ Diệp sẽ bảo vệ con bé, không để bất cứ ai bắt nạt con bé."
Các phóng viên có mặt đều cảm thấy lạnh gáy trước ánh mắt và lời nói của ông ấy, không thể không thừa nhận, khi Diệp Văn lạnh lùng lên thì rất đáng sợ.
Nhưng điều này có thể khiến bọn họ nhận ra ông ấy vô cùng yêu thương Du Ân, cô con gái thất lạc nhiều năm mới tìm thấy.
Sau đó Diệp Văn lại nói với các phóng viên trước mặt: "Tôi hy vọng sau này mọi người sẽ yêu thương con bé nhiều hơn, con bé là một biên kịch, chỉ là một người đứng sau hậu trường, vì vậy mong mọi người đừng làm phiền con bé quá nhiều."
“Được, được.” Các phóng viên nối tiếp trả lời.
Diệp Văn nhớ tới gì đó nên lại nói với phóng viên: "Con gái tôi hiện đang sống trong một biệt thự, là do tôi tặng, các loại trang sức mà nó đeo cũng là do bà nội của nó tặng, sau này mọi người đừng viết mấy thứ vớ vẩn như người đàn ông vớ vẩn nào tặng con bé gì đó."
"Cũng đừng viết con bé sẽ vì tiền hay vì lợi ích mà đi theo người đàn ông vớ vẩn nào hay những chuyện tương tự như vậy, con bé không cần."
Các phóng viên bật cười trước câu nói của Diệp Văn, nhưng họ cũng hiểu được tại sao Diệp Văn lại nói như vậy, ông ấy sợ sau này sẽ xuất hiện những tin đồn không hay về con gái yêu quý của mình.
Du Ân có Diệp Văn và nhà họ Diệp chống lưng, vì vậy cô không cần lấy lòng ai khác, những người khác không lấy lòng cô đã là tốt rồi.
Nhưng nghe Diệp Văn nói như vậy, Phó Đình Viễn cảm thấy không vui lắm.
Nếu sau này anh tặng cho Du Ân một món quà đắt tiền nào đó, anh sẽ bị coi là một người đàn ông vớ vẩn nào đó sao?
Thật là khó chịu.
Diệp Văn bảo vệ Du Ân nghiêm ngặt như vậy là không muốn cho cô kết hôn sao? Muốn cô độc thân cả đời sao?
Sau khi giải thích tất cả những gì cần giải thích với các phóng viên, Diệp Văn vẫy tay với các phóng viên: "Giải tán thôi, tôi hy vọng lần tiếp theo chúng ta gặp lại nhau sẽ là lúc bộ phim mới của cha con chúng tôi phát sóng."
Hàm ý là trong khoảng thời gian này, đừng ai tới làm phiền ông ấy và Du Ân.
Diệp Văn nói xong liền quay sang nhìn Phó Đình Viễn nói: "Anh Phó, vậy nhờ anh đưa con gái về nhà, tôi không tới chỗ con bé nữa, sáng mai tôi sẽ lên máy bay trở về."
Diệp Văn thoải mái nhờ Phó Đình Viễn làm sứ giả hộ hoa trước mặt các phóng viên, đương nhiên không ai phản đối nên sau đó Du Ân đã lên xe của Phó Đình Viễn rời đi, Diệp Văn cũng trở về khách sạn của mình.
Đến giờ, vụ việc này mới đi đến hồi kết.
Du Ân không vướng vào tai tiếng hay bị đào thải khỏi giới biên kịch, thay vào đó, cô có được thân phận của một công chúa nhà họ Diệp, sau này sẽ có vô số người phải lấy lòng cô.
Những người đã lên kế hoạch này để cố gắng nhìn thấy cô xấu hổ và thất bại khóc không thành tiếng.
Trên đường trở về, Du Ân nhận được một cuộc gọi từ Tô Ngưng.
Tô Ngưng hào hứng gọi cho Du Ân sau khi thấy Du Ân và Diệp Văn kết thúc cuộc phỏng vấn trên TV, ngay khi điện thoại được kết nối, cô đã nghe thấy Tô Ngưng hét lên một cách đầy phấn khích: "Bảo bối, cậu đỉnh quá!"
“Sau này cậu phải chống chưng cho tớ đó!” Tô Ngưng không chút khách khí yêu cầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]