“Tôi biết anh ta là ai, nên sẽ không có chuyện bị nhan sắc mê hoặc đâu!" Du Ân căm giận nói một câu, nói xong thì định bỏ chạy lấy người.
Cô thừa nhận, trước kia do cô quá mê mệt nhan sắc của Phó Đình Viễn, nhưng một lần như vậy là đủ rồi.
Làm tổn thương cả thể xác lẫn tâm hồn, còn khiến sự nghiệp bị chậm trễ, thật sự không đáng.
Phó Đình Viễn bước sang bên cạnh một bước, chặn đường đi của cô, nhíu mày thấp giọng hỏi: "Em biết anh ta là ai? Làm sao em biết được?"
“Trước đây tôi từng viết vài chương kịch bản cho một bộ phim mà anh ta đóng." Du Ân nói xong thì lập tức sải bước chạy thật nhanh mong thoát khỏi anh, trong trường hợp này bọn họ làm người xa lạ sẽ tốt hơn.
Nhưng Phó Đình Viễn lại không nhẹ nhàng với cô như vậy, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm về phía cô rời đi như đang suy tư gì đó.
Danh tiếng của Trịnh Nham ở trong ngành cũng chẳng tốt đẹp gì, nếu không thì mấy năm nay anh ta đã không rơi vào cảnh càng ngày càng xuống dốc như thế.
Nói trắng ra thì diễn viên cũng chỉ là một cái nghề, giới giải trí cũng tương đương với nơi làm việc, phẩm chất đạo đức của mỗi người rất quan trọng. Trịnh Nham thời trẻ công nhận giá trị nhan sắc rất cao, nhưng sau khi thành danh lại kiêu căng khó hầu hạ, đắc tội với rất nhiều người, dần dà, chẳng ai tình nguyện tìm anh ta hợp tác nữa.
Mà chưa kể,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691400/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.