Trịnh Nham lên tiếng thử thăm dò cô: "Mấy năm trước chúng ta có gặp nhau, cô còn nhớ không?"
Du Ân giương mắt nhìn về phía anh ta, nhất thời không biết nên trả lời Trịnh Nham về vấn đề này như nào cho phải.
Nếu giờ cô trả lời là đã từng gặp nhau, vậy đồng nghĩa với việc cô nói cho Trịnh Nham biết cô nhớ rõ những chuyện lần đó. Còn nếu cô trả lời là chưa từng gặp, vậy thì có nghĩa cô không hề để tâm đến anh ta chút nào, mà dựa theo tính cách của Trịnh Nham thì chắc chắn anh ta sẽ thẹn quá hóa giận cũng nên.
Việc nào ra việc đó, tuy rằng phẩm chất đạo đức của Trịnh Nham chẳng ra gì, nhưng khuôn mặt đó của anh ta vốn rất khôi ngô anh tuấn, rất dễ nhận ra, nếu không năm đó anh ta đã không nổi tiếng khắp trong ngoài nước, và càng không có cơ hội cho anh ta quyền kiêu ngạo đắc ý như thế.
Du Ân nghĩ nghĩ, sau cùng cô mỉm cười nói: "Nhớ chứ, thầy Trịnh đây nhan sắc động lòng như vậy, sao tôi có thể không nhớ được."
Đang ở chỗ làm việc, Du Ân không thể không lả lướt, miệng ngọt một chút.
Ngày hôm nay cô đã lộ mặt công khai ở đây rồi, sau này sẽ càng có nhiều cơ hội hòa nhập vào cái giới giải trí này, nên cô cần phải học được thái độ làm người, đối nhân xử thế.
Câu trả lời của cô là thừa nhận bản thân nhớ rõ chuyện lần đó, nhưng lại khen nhan sắc Trịnh Nham, cũng coi như giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691398/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.