Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ cố chấp của cô, Phó Đình Viễn vẫn thỏa hiệp đi lấy xe lăn.
Anh nói với bản thân, cô bây giờ đang là bệnh nhân, phải nhường nhịn cô.
Có điều nói thật, trước đây anh chưa bao giờ biết tính tình Du Ân lại quật cường như vậy, trước kia ở trước mặt anh cô đâu có cứng đầu thế này.
Sau khi Du Ân ngồi vào xe lăn, Phó Đình Viễn lại khoác áo vest của mình lên người cô, đêm nay cô mặc như thế, không che chắn một chút rất dễ bị lộ hàng.
Bác sĩ kiểm tra rồi nói: “Không tổn thương đến xương cốt, chỉ là bị trẹo hơi sưng mà thôi, quay về bôi chút thuốc, mấy ngày tới cố gắng đừng đi lại, giữ gìn cho tốt.”
Du Ân nhẹ nhàng thở ra: “Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
Phó Đình Viễn lại không yên tâm hỏi lại: “Không cần chụp chiếu gì sao?”
Vừa rồi bác sĩ này ấn mắt cá chân Du Ân vài lần là có thể kết luận không có việc gì?
Nếu như xương cốt cũng bị thương thì là chuyện lớn mất rồi.
Bác sĩ cạn lời nhìn Phó Đình Viễn, dáng vẻ như thể nói anh hiểu thì anh tới khám đi.
Bác sĩ lấy y đức của bản thân ra thề, đây chẳng qua chỉ là một vết trẹo bình thường mà thôi, hoàn toàn không tới mức bị thương tới xương cốt.
Nếu như bị thương tới xương, cô gái trước mặt này đã sớm không phải bộ dạng bình tĩnh thế này, đã đau đến chết rồi.
Du Ân vội vàng phá vỡ cục diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691204/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.