Du Ân thật sự không ngờ Phó Đình Viễn bỗng nhiên lại xin lỗi mình, có điều cô bình tĩnh tiếp nhận: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.”
Cô nói xong lại hỏi anh: “Có thể phiền anh đưa tôi về bữa tiệc được không?”
Bộ dạng không có việc gì xảy ra của cô khiến cho sự tức giận trong lòng anh dâng lên cuồn cuộn, đêm nay anh biết được chuyện Thẩm Dao và Phó Thiến Thiến làm, tức đến nỗi sắp nổ phổi.
Vậy mà cô lại như người không có chuyện gì, hoàn toàn đứng ngoài cuộc.
Du Ân thấy đáy mắt anh phun lửa trừng trừng nhìn mình, cô dứt khoát chạy đi ngay.
Cô vừa đi vừa lấy điện thoại ra: “Không sao, tôi tự gọi xe quay về là được.”
Vừa dứt lời, người đã bị Phó Đình Viễn túm chặt lấy.
Phó Đình Viễn muốn giữ lấy Du Ân nói để mình đưa cô đi, ai biết trong lòng anh đang tức giận nên động tác kéo cô hơi mạnh một chút, Du Ân lại đi giày cao gót, thế nên lôi kéo như vậy chân Du Ân đã bị trẹo.
Cô đau đến nỗi như sắp ngã, Phó Đình Viễn vội vàng đỡ lấy cô, nhíu mày hỏi: “Làm sao thế?”
Bởi vì Du Ân đang mặc lễ phục, lúc Phó Đình Viễn đỡ cô, một tay anh giữ chặt cánh tay cô, một tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, chỗ anh chạm tay vào mềm mịn trơn tuột, trong nháy mắt cả người anh trở nên căng cứng.
Du Ân đau đến nỗi hoàn toàn không nhớ tới sự mờ ám này, cô cúi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691200/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.