Lúc trước Du Ân mặc quần áo màu đỏ, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp quyến rũ và đôi mắt đầy quyết đoán.
Kể từ đó, Phó Đình Viễn đã theo bản năng chán ghét những người phụ nữ ăn mặc diễm lệ hoặc trang điểm đậm với đôi môi đỏ mọng.
Anh cảm thấy đã bị Du Ân kia làm cho bị bệnh tâm thần cũng nên.
Nguyên nhân chính là Du Ân ở với anh ba năm, ngày thường đều trang điểm nhẹ, dịu dàng.
Lần đó cô ăn mặc rực rỡ chói mắt, nếu để lại cho anh là chuyện tốt thì cũng thôi đi.
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cô đã ném một phần thỏa thuận ly hôn cho anh, sự mất mặt ấy đã tạo thành bóng ma trong lòng anh.
Dịch Thận Chi cảm nhận được ánh mắt căm tức của Phó Đình Viễn, vội vàng giơ tay lên cười nhận sai: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không nên nhắc đến."
Bấy giờ vẻ mặt của Phó Đình Viễn mới dịu đi một chút.
Bữa tối của ba người lại tiếp tục. Sau khi Phó Đình Viễn kiểm tra điện thoại lần thứ n, Dịch Thận Chi khó hiểu hỏi anh: "Cậu có việc gì gấp à?"
Phó Đình Viễn hỏi: "Có ý gì?"
Dịch Thận Chi chỉ vào điện thoại di động của anh: "Cậu cứ nhìn di động mãi, giống như có hẹn với ai đó."
Phó Đình Viễn: "..."
Anh có thể nói rằng anh đang đợi tin nhắn của Du Ân sao?
Tối nay anh phản ứng mạnh như vậy, Du Ân nhất định có thể cảm nhận được anh đang tức giận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691186/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.