Phó Đình Viễn nghĩ đến những ngày anh vừa ly hôn với Du Ân đã hận đến nghiến răng.
Quần áo hàng ngày thì vẫn ổn, cà vạt, đồng hồ, khuy măng sét, kẹp cổ áo và các phụ kiện khác tìm trong phòng thay đồ là được rồi. Nhưng các vật dụng hàng ngày khác chỉ phải tìm một cách mù mịt.
Anh muốn uống một cốc nước, lục lọi trong tủ bếp một hồi lâu mới tìm thấy chiếc cốc mà Du Ân dùng cho anh ngày thường.
Muốn uống ly cà phê, bản thân phải loay hoay với chiếc máy pha cà phê rất lâu mà hương vị vẫn không đạt yêu cầu.
Du Ân thích giữ nhà cửa ngăn nắp, vì vậy hầu như mọi thứ bừa bộn có thể nhìn thấy đều được dọn đi.
Thêm nữa, nơi bọn họ ở rộng lớn, có lần anh tìm thứ gì đó cuối cùng chỉ tìm được nổi giận, dứt khoát một cước đá đổ một ngăn tủ bên cạnh.
Anh căm tức sự ích kỷ của Du Ân. Lúc cô muốn gả, cô liền sống chết quấn quýt lấy anh đòi gả.
Lúc không muốn chung sống với anh nữa thì liền làm ầm lên đòi ly hôn, hơn nữa còn theo cái kiểu dứt khoát là vỗ mông rồi bỏ đi.
Ngược lại biến anh như một tên gà mờ không có chút kỹ năng sống nào. Miễn là cô còn chút lương tâm thì cũng nên dặn dò cuộc sống hàng ngày ở nhà cho anh chứ.
A.
Người phụ nữ vô tình vô nghĩa.
Dịch Thận Chi liếc nhìn Phó Đình Viễn một cái, nhàn nhạt nói: "Tôi cảm thấy còn tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691184/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.