“Bệnh viện?” Du Ân khẽ chau mày, “Cơ thể của ba bị làm sao?”
Theo như cô biết, cơ thể của Du Thế Quần trước giờ đều rất tốt.
Người ta nói người tốt sống không thọ, làm ác sống ngàn năm.
Câu này đặt trên người mẹ của cô và Du Thế Quần, không thể thích hợp hơn nữa.
Du Thế Quần khẽ nói: “Con đến thì sẽ biết thôi, bệnh rất nghiêm trọng, cần một số tiền lớn.”
Du Ân thoáng cái đã hiểu ra, tình cảm là muốn đòi tiền của cô, lấy trị bệnh làm cớ, nói không chừng ông ta không hề bệnh.
Chẳng qua cô vẫn nói: “Được, vậy ba nói cho con biết ba ở bệnh viện nào, con đến thăm ba.”
Thế là Du Thế Quần nói tên của một bệnh viện, Du Ân vừa nghe thấy đúng lúc là bệnh viện mà Hứa Hàng đang làm, thoáng chốc khoé môi cong lên thành một nụ cười.
Vừa hay, cô có thể nhờ Hứa Hàng giúp cô một tay.
Cúp máy xong Du Ân thu dọn một chút bèn ra ngoài, tới bệnh viện xong cô đi tìm Hứa Hàng trước.
Hứa Hàng nhìn thấy cô rất kinh ngạc: “Cô đây là…”
Du Ân ngược lại không vòng vo gì cả, vừa gặp mặt đã nói: “Là thế này, ba tôi nằm viện ở đây, tôi muốn nhờ anh hỏi thăm giùm một chút, rốt cuộc ông ấy bị bệnh gì.”
“Tôi sợ ông ấy nói trước với bác sĩ điều trị chính của ông ấy, cố ý lừa tôi.”
Du Ân rất hiểu rõ tính tình của Du Thế Quần, nếu Du Thế Quần đã muốn đòi tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691131/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.