Gần năm phút trôi qua, ông Tuấn cữ mãi giữ nguyên tư thế cũ, thân hình ngồi trên người ông Bình, không nhúc nhích, cũng chẳng cựa quậy.
Tưởng chừng ông sẽ hóa đá luôn ở đấy, ai ngờ đâu đột nhiên ông ngã vật ra phía sau, thân thể nằm trên vũng bùn.
Rồi như người lên cơn động kinh, thân thể ông co giật liên tục, tay chân vùng vẫy không thôi.
Hai con mắt mở lớn, trợn trừng nhìn trời đêm, nước mắt rỉ thành dòng hai bên gò má.
Được một hồi thì cơ thể ông trở về bình thường, nhưng cũng vào lúc này đôi con ngươi của ông đã mất đi tròng đen, chỉ còn lại màu trắng đục như mắt cá chết, mặc cho thân thể vẫn đang nằm trong đám sình lầy, ông nở một nụ cười quái dị, hai hàm răng nhe ra trắng ởn, một giọng nói trầm khàn, cất lên từ miệng ông Tuấn:- Khặc, khặc, khặc, cuối cùng thì cũng chiếm được thân xác của lão già này, ý chí của lão mạnh quá, nhưng cho dù lòng quyết tâm có cao đến đâu, phàm phu tục tử vẫn chỉ là phàm phu, làm sao chống lại tà phép của ta cơ chứ?Hóa ra con ngạ quỷ đã tính kế ông Tuấn, lợi dụng việc ông Tuấn ngăn cản nó điều khiển cơ thể ông Bình tự sát, lộ ra sơ hở chí mạng, để rồi nó nhân cơ hội đoạt lấy thân thể của ông Tuấn.
Bằng một động tác rất quái dị, nó chậm dãi lồm cồm bò dậy, cặp mắt trắng dã dáo dác quan sát tình hình xung quanh, thân hình nó lắc lư qua lại, đứng còn không vững.
Cuối cùng ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-3-sat-than-lenh/1041934/chuong-174.html