Chương trước
Chương sau


Lão Qủy Nhân chăm chú quan sát từng cử chỉ, hành động nhỏ của sư trụ trì, vừa thấy vể mặt ông có vẻ như đang nghi hoặc.
Lão bèn nói ngay:- Này lão sư cọ, người xuất gia tu hành, tâm hướng Phật, không được dối gian, nãy lời lão đã nói ra rồi, lão đừng nuốt lời đấy.Rốt cuộc sư trụ trì đã hiểu được ý đồ của lão Qủy Nhân, những chuyện từ nãy đến giờ lão ấy nói ra là thật, nhưng ẩn sau đấy là còn có mục đích khác, lão muốn di dời sự chú ý của sư thầy, sau đó tiện thể mượn đồ của chùa đi.
Nhưng quả thật hồi nãy sư thầy cũng có nói sẽ hết sức giúp đỡ, bây giờ không thể nói khác được , với vẻ mặt không đành lòng, sư trụ trì thở dài, cất lời:- Thôi được rồi, rốt cuộc lão muốn mượn đồ vật gì? Đại gia tộc nhà Lê lại đi mượn đồ của ngôi chùa nhỏ bé này sao?Biết âm mưu của mình đã thành công, lão Qủy Nhân xoa tay cười, nói nhỏ:- Hề hề hề, thực ra cũng không có gì, tôi định mượn bộ ván khắc kinh phủ giải, Thập nguyện chúng sinh của sư tổ Như Trừng Lân Giác ấy mà.Vừa nghe rõ đồ vật mà lão Qủy Nhân muốn mượn, sư thầy chẳng nói chẳng rằng, tay phẩy ngang, khiến cho vạt áo cà sa theo quán tính mà bay thẳng vào mặt của lão Qủy Nhân.
Sư thầy nghiêm giọng:- Lão đừng có mơ, tiễn khách.Sau đấy sư thầy không thèm để ý đến lão Qủy Nhân nữa, tiến vào góc phòng ngồi xuống, quay mặt vào tường, nhắm mắt nhập định.

Lão Qủy Nhân đã đoán biết trước được phản ứng của sư trụ trì, cho nên lão không cảm thấy bất ngờ, vẫn mặt dày mày dạn bám theo sau lưng.
Thấy sư thầy ngồi xuống, lão cũng ngồi xổm kế bên, thì thầm vào tai :- Là người xuất gia tu hành, nói lời không giữ lấy lời, mốt ông viên tịch, không được đến Tây Phương Cực Lạc đâu, mà xuống dưới Âm Ty chơi với đám ngạ quỷ đấy.
Nào cho tôi mượn đi, tôi lấy danh dự của mình ra đảm bảo dùng xong sẽ trả nguyên vẹn, không sứt mẻ một li nào luôn.Nhưng sư thầy đã như ngủ rồi, nhắm chặt mắt, không nghe, không thấy, không biết, tâm không hề dao động.
Nhưng lão Qủy Nhân cũng không nản lòng, lão cứ ngồi xổm ở đấy, luyên thuyên đạo lí từ cổ chí kim, cho đến lẽ sống ở đời, rồi lảm nhảm đến tình xưa nghĩa cũ...!vân vân và mây mây.
Có một điều mà sư trụ trì không biết ấy là sau bao lâu truy lùng tung tích của Phạm Nhan, gia tộc nhà Lê không có phát hiện gì khiến thầy Long nóng lòng, cho đệ tử truyền tin đến chế giễu lão Qủy Nhân là đồ vô dụng, ăn xong ngồi rồi, chờ chết, khiến lão Qủy Nhân nổi đóa, cuối cùng trăm tính vạn tính lão chỉ nghĩ ra được duy nhất cách này.
Nên ngày hôm nay lão quyết đeo bám sư trụ trì đến cùng, cho dù có nằm ăn vạ ở đây, lão cũng phải mượn cho bằng được bộ ván khắc.
Sau hơn một tiếng đồng hồ bị lão Qủy Nhân ngồi tỉ tê thì cuối cùng sư thầy cũng phải mềm lòng, không phải vì sư trụ trì không muốn cho lão mượn, nhưng quả thật vật này quá đỗi quan trọng đối với chùa.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sau khi chứng kiến từng người thân trong gia đình của anh Quế bị thần trùng bắt mạng, chính bản thân sư thầy nhận lời cứu giúp, nhưng cuối cùng lại không làm được gì, nên trong lòng của sư thầy cũng vô cùng áy náy.

Nếu thực sự lão Qủy Nhân mượn đồ xong có thể cứu giúp được tính mạng của người dân nơi đây thì sư trụ trì cũng dám đứng ra mạo hiểm một lần.
Sư thầy mở mắt, hai tay chắp lại, thở dài:- A di đà Phật, haiz, lão Qủy Nhân, lão biết bộ ván kinh văn ấy mang ý nghĩa như thế nào đối với chùa đúng không? Ta không cần nói nữa chứ?Biết sư trụ trì đã bị mình đả động, lão Qủy Nhân gật đầu rất nghiêm túc, mở miệng đáp:- Biết, sư tổ Như Trừng Lân Giác hồi còn sống đã tự tay khắc toàn bộ công phu, Phật lực tu hành cả đời của ngài vào bộ ván.
Có bốn tấm tất cả, lần lượt cắm ở trung tâm long mạch của bốn ngọn núi lần lượt là Thanh Long, Kỳ Lân, Long Quy, Phượng Hoàng.
Ngài muốn tạo ra một lồng giam lớn, nhằm ngăn cản Thần Trùng và giam giữ những vong hồn sa ngã.
Nhờ Phật Lực từ chùa Hàm Long để từ từ độ hóa, giúp chúng sớm được siêu sinh, đầu thai kiếp khác.Sư thầy gật đầu, trầm tư, rồi lên tiếng:- Nếu lão đã biết được như vậy là tốt, bây giờ rút toàn bộ bộ ván lên mà giao cho lão, thì lồng giam đó sẽ bị phá vỡ, tất cả những vong linh sa ngã, tàn binh lính trùng ở trên các ngọn núi ấy sẽ tẩu thoát, tràn ra ngoài mà gây họa cho muôn dân.Lão Qủy Nhân cười lớn, gằn giọng nói:- Tôi chỉ mượn chùa ba ngày, đúng ba ngày tôi sẽ đem trả, còn việc lồng giam bị phá vỡ thì lão sư cọ không cần phải lo.

Lão nghĩ gia tộc nhà Lê chúng tôi ăn chay à? Yên tâm tôi sẽ thông báo cho lão giun đất gửi pháp sư gia tộc Trần lên hỗ trợ.
Cả hai nhà chúng tôi sẽ trấn giữ phong ấn cả ba ngọn núi cho chùa.
Ngoài ra theo tôi được biết ở trên mấy ngọn núi còn có ba con yêu tiên là hộ pháp của chùa cơ mà.
Nhưng mà có một điều này tôi cần nói trước nhé, chúng tôi là gia tộc pháp sư, chỉ biết giết chóc, không như nhà Phật từ bi, hỉ xả, nên nếu con nào có mắt không tròng lao ra ngoài, bị đánh chết, lão đầu trọc cũng không được trách cứ đâu đấy..

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.