Lão Qủy Nhân vẫn giữ nguyên nụ cười vô sỉ, khép cánh cửa lại, tiến vào chỗ sư trụ trì.
Lão rất tự nhiên, kéo một tấm nệm ở gần đấy, ngồi xuống đối diện với sư thầy , sư thầy bèn vội vàng mở lời:- Sao đến tận bây giờ lão mới xuất hiện? Lão biết được chuyện gì mau kể đầu đuôi ra cho bần tăng được rõ đi.
Rốt cuộc là kẻ nào khiến nhà Trần không tiếc công sức ban bố Sát Thần Lệnh vậy?Đang nhỏm mông mình lên, chỉnh lại tấm nệm sao cho cảm thấy thoải mái nhất, lão Qủy Nhân cười hề hề, đáp lời sư trụ trì:- Không gấp, không gấp, ta còn không gấp, lão đầu trọc nhà ông gấp cái gì chứ?Quen biết lão Qủy Nhân cũng ngót nghét vài chục năm, hiểu tính lão nên sư thầy chỉ thở dài, lặng im chờ đợi.
Đợi thêm vài phút, cuối cùng lão Qủy Nhân cũng chịu ngồi yên, bắt đầu cất giọng khàn khàn:- Chắc lão cũng tò mò lắm đúng không? Thôi được rồi, nể lão trước giờ cũng giúp tôi nhiều chuyện, cho nên tôi sẽ cho lão biết đầu đuôi sự tình.
Kẻ mà pháp môn Vạn Kiếp trăm tính vạn tính, không tiếc nhân lực, tâm huyết, công sức, thậm chí vận dụng có pháp lệnh tối cao, ngoài tên giặc Phạm Nhan ra thì con ai được cơ chứ?Nghe dõ đích danh kẻ này, sư trụ trì ngạc nhiên đến nỗi tưởng mình nghe nhầm, lắp bắp hỏi lại:- Cái gì? Phạm Nhan ấy hả? Có thật như vậy không? Sao bần tăng nghe nói từ hồi Thánh Tổ nhà Trần tạ thế, thì hắn đã trốn mất rồi cơ mà?Thấy khuôn mặt của sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-3-sat-than-lenh/1041870/chuong-110.html