Anh Quế cố gắng hô hấp nhân tạo, hà hơi thổi ngạt, để hai bàn tay lên trước ngực anh Mừng mà ép lấy ép để, hy vọng anh Mừng sẽ hồi tỉnh:- Hãy thở ra một hơi, dù chỉ một hơi thôi cũng được, em cầu xin anh, anh ơi.Đó là những lời anh Quế đang gào thét ngay lúc này.
Nhưng mọi sự cố gắng của anh Quế đều vô ích, tiếng cầu cứu thất thanh của anh khiến cho bố mẹ của chị Huệ hoảng hồn chạy từ nhà dưới lên, chị Huệ cũng vội vàng từ phía cổng nhà tiến vào bên trong.
Thấy anh Quế hai tay đang ôm chặt lấy thân xác của anh Mừng mà kêu khóc, nước mắt nhạt nhòa.
Trong đầu mọi người đều lờ mờ phán đoán được đã có chuyện chẳng lành xảy ra đối với anh Mừng.
Chị Huệ và hai bác thông gia vây xung quanh đều gấp gáp hỏi han anh Quế đủ thứ, nhưng đáp lại lời mọi người chỉ có tiếng nấc bi thương của anh Quế.
Anh vẫn điên cuồng mà ép tim cho anh Mừng, cố gắng sơ cứu, đến hơn mười năm phút sau khi cả thân thể của anh Mừng bắt đầu nguội lạnh, ngực không phập phồng, miệng không hít ra thở vào, hai đồng tử bắt đầu giãn ra, mạch không còn đập đây chính là dấu hiệu cơ bản để nhận biết một người đã tử vong.
Với khuôn mặt thấm đẫm bởi nước mắt, anh Quế run lẩy bẩy ngước nhìn mọi người, khó khăn, nghẹn ngào thốt ra một câu:- Anh…anh Mừng chết, chết rồi.Vẫn đoán rằng đã có chuyện xấu xảy ra với anh Mừng, nhưng không ngờ đến mức chết người như thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-3-sat-than-lenh/1041848/chuong-88.html