Giọng nói vang lên rõ mồn một trong không gian vắng lặng khiến anh Mừng giật bắn cả mình.
Là ai? Rốt cuộc kẻ nào vừa mới cất lời.
Đôi mắt của anh Mừng nheo lại, chăm chú nhìn về những bóng đen ngồi sau phía ngọn lửa màu lam ma quái, bóng tối dày đặc vây quanh khiến tầm nhìn của anh không rõ ràng.
Nhưng chẳng cần anh Mừng phải cố gắng thêm, bởi từ ở nơi đấy có một thứ đồ vật đang lượn lờ trên không trung, chậm rãi bay lại bên này.
Đến khi nó xuất hiện ở trước mặt anh, nhận ra được rốt cuộc đây là thứ đồ vật gì, anh Mừng sợ như muốn ngất đi.
Thứ đó vậy mà lại là một cái đầu người, mẹ cha ơi một cái đầu người biết bay, thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mình, cái đầu người nó nhoẻn miệng, nhe hàm răng trắng, cười lên hô hố:- Á khặc khặc khặc, quả nhiên là một món ngon, Bất Cố Thần à, ta đã giúp ngài bắt mạng lính để lớn mạnh địa bàn của mình, ngài cũng không được tệ bạc với ta đâu đấy.
Có qua có lại chứ đúng không? Hé hé hé.Mấy thằng lính khi thấy cái đầu người kia, lập tức buông thân hình lão Bá trong tay ra, vành nón của bọn nó đều hướng về một bóng đen cực kỳ to lớn khác, đang ngồi sau ngọn đuốc mà chờ đợi, như thể bọn chúng đang trông chờ điều gì vậy.
Suốt từ khi anh Mừng bị bọn quân lính nó bắt lại cho đến bây giờ, kẻ đó vẫn ngồi im, không hề nhúc nhích dù chi một ly.
Thấy đám quân lính và cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-3-sat-than-lenh/1041847/chuong-87.html