Chẳng hiểu tại sao, vừa thấy kẻ đốt trộm hương mà cơn giậncủa anh Mừng bị dập đi phân nửa, có lẽ vì điệu bộ người này nhìn trông quá đáng sợ đi.
Nửa đêm nửa hôm không ở nhà ngủ, mò qua đám tang của gia đình người ta dở trò kỳ quái, lại con đội nón che mặt lụp xà, lụp xụp như thế.
Anh Mừng hít sâu một hơi, lấy lại sự bình tĩnh, trầm giọng quát:- Người nào? Sao lại qua nhà tôi đốt hương thế này? Gia đình đã thông báo khách đến viếng không cần phải mang theo nhang cơ mà? Sao lại sang đây đốt hương trộm thế hả?Anh Mừng không dám quát lớn vì đang là giữa đêm, nhưng anh chắc mẩm người kia đã nghe thấy, vì kẻ đó ở cách anh rất gần, ấy vậy mà hắn lại xem như không thấy, không nghe lời anh nói, vẫn tiếp tục hà hơi, thổi lửa cho mấy nén nhang cháy bùng lên.
Bực mình vì gia chủ đã ra đuổi, mà người này vẫn tiếp tục làm, quả thật chẳng xem lời anh ra cái chó gì, người đâu mà có thể lì lợm đến mức như vậy cơ chứ.
Ba máu sáu cơn, anh Mừng lập tức bước tới gần, giơ chân định đạp nát đống hương kia, ấy mà vừa thấy anh Mừng lại gần, người kia đã lập tức di chuyển, đưa lưng quay về đằng này, che chắn cho sáu cây nhang.
Hành động của kẻ đó làm cơn nóng giận trong lòng anh Mừng lên đến đỉnh điểm, mẹ mày, bảo nhẹ không nghe, phải ăn đòn mới nghe phải không, được tao cho mày biết tay.
Thế là thay vì thu chân trở lại, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-3-sat-than-lenh/1041843/chuong-83.html