Sau khi anh Tin mất, người thân tổ chức tang lễ cho anh, phát tang suốt từ chiều tối, đến bây giờ đã là nửa đêm.
Càng về khuya, tiết trời lại càng đổ lạnh, đám ma càng thiếu đi hơi người vốn có.
Đêm nay chỉ có vài người túc trực linh cữu của người đã khuất, ấy chính là cô Huệ vợ anh Tin, anh Mừng, hai bác thông gia vì tuổi cao sức yếu, lại lu bu công việc một ngày dài đã bị sự mỏi mệt đánh gục tự lâu, họ về phòng mình nghỉ ngơi.
Anh Mừng lấy một cái ghế, để ở trước thềm nhà, chậm rãi ra ngoài đấy ngồi đốt thuốc, quan sát mọi thứ dưới trời đêm.
Bóng tối tĩnh mịch bao phủ lên tất cả cảnh vật, tiếng côn trùng lao xao rả rích, tiếng gió rì rào len qua các hàng cây, lâu lâu có tiếng chó sủa văng vẳng từ đằng xa, ngoài đống âm thanh đơn sắc như vậy thì sự yên tĩnh đã bao trùm nơi đây.
Khẽ thở dài một tiếng, anh quay đầu ngước nhìn cái quan tài đỏ sẫm đang đặt ở giữa nhà, chị Huệ sau một ngày dài dằng dặc khóc lóc không ngưng, thì nay cũng đã yếu ớt dựa lưng vào vách tường gần đó, mơ mơ màng màng, chắc cũng đã ngủ mất.
Ngước nhìn chiếc quan tài, thấy anh mình đang nằm ở đấy mà lòng anh Mừng lại đau cắt, mới cách đây hai ngày còn ngồi uống với nhau một chén rượu nhạt, cười nói vui vẻ, vỗ vai nhau bùm bụp, ấy thế bây giờ lại âm dương cách biệt, đôi người đôi ngả, quả nhiên thế sự vô thường.
Anh Mừng cứ trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-3-sat-than-lenh/1041842/chuong-82.html