Bẵng thêm vài hôm nữa, nếu tính nhẩm trên đầu ngón tay thì đã gần một tuần trời.
Bà Năm và cái xác thằng Huy đã thực sự đã biến mất khỏi ngôi làng.
Cứ mỗi ngày trôi qua tâm trạng của ông Tuấn lại tiếp tục xấu đi, bởi nếu chỉ thằng Huy Vu còn đỡ, đằng này còn kéo theo bà Năm Thọt, người nhà bà ấy hôm nào cũng qua cửa nhà ông, khóc lóc van xin, mong ông mau tìm được tung tích bà Năm, chứ nếu mọi việc cứ kéo dài như thế, chỉ sợ bà Năm lành ít dữ nhiều, nhưng hỡi ôi biết tìm ở đâu bây giờ.Ngày này nối tiếp ngày kia, qua khoảng thời gian một tuần, không ngắn không dài, nhưng cũng đủ khiến cuộc sống thường nhật của người dân trong làng trở về với trạng thái cũ, mọi người lại sáng sớm dắt trâu ra đồng, tối tối vác cày về nhà như bình thường, dường như cái đại nạn thứ hai, vốn dĩ vẫn treo cao trên đầu ngôi làng này, đã thực sự biến mất.
Mọi người đều có suy nghĩ như thế, chỉ riêng ông Tuấn biết rõ được mọi thứ vẫn chưa hề kết thúc, chỉ đơn giản là nó như một mồi than nhỏ, đang cháy âm ỉ, chỉ chực có gió thổi qua là nó sẽ lại bùng lên một lần nữa, rực cháy dữ dội, lần này tính mạng của mọi người trong làng chính là củi khô.
Bác Mộc cũng hiểu được những gì mà ông Tuấn suy nghĩ, nhưng bác đang bận tối mắt tối mũi để chuẩn bị cho việc hội làng, cuối cùng sau một năm dài đằng đẵng thì cái việc mà tất cả mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-3-sat-than-lenh/1041806/chuong-46.html