Nếu mà có thể dùng từ gì mà để lột tả rõ nhất khung cảnh ngôi nhà của Huy Vu ấy, thì chỉ có thể nói rằng, chẳng khác gì một ngôi nhà hoang.
Cây cối um tùm xum xuê, cỏ mọc cao đến thắt lưng người.
Vốn dĩ một kẻ điên còn không chăm sóc nổi bản thân mình, huống chi đến việc nhà cửa.
Còn đối với dân làng, mọi người thay nhau nuôi hắn là đã quá đủ tình nghĩa rồi, ai cũng có công việc của riêng mình, làm gì có ai rảnh đến mức qua nhà hắn mà chăm sóc cả vườn tược cho hắn.
Tám người đứng trước cổng, nhìn vào trong, chỉ thấy lẩn khuất sau những hàng cây rậm rạp, là một căn nhà cấp bốn, ngói đỏ, nóc nhà đã bị thủng lỗ chỗ, tuy là ban ngày, nhưng nhà Huy Vu lúc nào cũng tối tăm, vì các tán cây đã che gần hết ánh sáng.
Đứng trước căn nhà ban ngày cũng giống như ban đêm thế này, người nào người ấy cũng cảm thấy gai sống lưng.
Ông Bình nuốt nước bọt đánh ực một tiếng, nét mặt bắt đầu lo lắng trông thấy, hướng phía ông Tuấn nói nhỏ:- Bây giờ, bây giờ vào luôn hả chú?Ông Tuấn suy nghĩ một hồi, sau đó cũng thì thầm:- Vào, đã đến rồi phải vào, nhưng không thể cứ thế mà đi thẳng vào, lẻn vào, ẩn nấp xung quanh nhà, xem thằng Huy Vu nó đang dở trò gì.
Còn giờ cứ xộc thẳng vào, sợ nó thấy biến trốn mất, lúc ấy thì lại khổ.Ông Bình gật đầu, sau đó nói lại kế hoạch cho những người phía sau.
Tám người nhanh chóng cúi thấp thân người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-3-sat-than-lenh/1041790/chuong-30.html