Kể đến đây, chú Sử run run,tay đang bưng lấy bát nước Gừng liền đặt xuống.
Lúc này ông tôi trầm ngâm, như vẻ đang suy nghĩ rất lung.
Một hồi lâu sau, ông quay sang chỗ bác Mộc lên tiếng:- Này Mộc, mày có thấy kiểu chạy thụt lùi của thằng Hanh quen quen không?Bác Mộc gật đầu cái rụp, bác lên tiếng:- Nó chính là kiểu chạy của thằng Thủy, trước khi, trước khi nó,..trước khi chết,...!kiểu dáng,..
giống y hệt,..Nghe bác Mộc nói vậy, chú Sử sợ ngã lăn ra đất, rồi lại nhào vào ôm thằng Hanh, khóc nức nở.
Thấy tinh thần của chú Sử lại bị đả kích, ông buồn phiền quay sang bác Mộc nói:- Rốt cuộc mọi chuyện cuối cùng ra sao? Vào trong đình rồi thế nào? Thằng Sử thì chắc không kể nổi rồi, Mộc mày kể nốt đi cháu.Bác Mộc run run, ánh lửa đỏ hồng chiếu lên khuôn mặt bác, tiếng lửa liếm củi tí tách vang lên, bác Mộc hít sâu, âm thầm trấn định, rồi bắt đầu chậm rãi kể:- Buổi tối như thường lệ, cháu ra đình tầm 22h, hôm đó ra hơi trễ vì mưa lớn quá, cháu đành dựng xe đạp ở sân, vào đình dọn dẹp, sắp xếp lại bàn thờ thần hoàng.
May sao không xảy ra chuyện gì kì lạ, cháu dọn dẹp một lúc lâu, ngước lên nhìn cái đồng hồ treo tường, thì đã hơn 1 giờ sáng.
Lúc này cháu mới ngưng tay, ra gần cửa đình châm lửa hút thuốc lào hút.
Thì lúc này cháu nghe thấy tiếng:- Ì oạp, ì oạp , ì oạp,...Tiếng nước vỗ vào bờ rất lớn, cháu thầm nghĩ chắc do trời mưa lớn, nên nước ao Nghè dâng cao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-1-than-cay-da-ma-cay-gao-cu-cao-cay-de/1041740/chuong-8.html