Bác Mộc lóc cóc đạp xe về, tôi và ông đứng nhìn hình ảnh lờ mờ của bác mãi, cho đến khi bóng dáng ấy mờ dần rồi khuất sau mấy rặng cây.- Đì đùng, ầm ầm,....Xoẹt,...!roẹt...Tiếng sấm ì ùng vang trên bầu trời khiến tôi và ông phải giật mình ngước nhìn lên.
Trời đỏ ối, đám Quạ bị giật mình bởi tiếng sấm, ráo rác bay lên thành đàn, kêu lên inh ỏi:- Quạ,...quạ....quạTừng bóng đen in trên nền trời đỏ sẫm như máu, chao đi, lượn lại, rồi sà hết xuống cây Đề sau đình.
Dưới mặt đất, từng bóng cây hằn lên nền trời, nhá nhem tối, chúng im lìm, lặng lẽ, dường như đang chờ đợi điều gì đó.Tôi quay sang nhìn ông, bóng ông cũng in hằn vào bóng tối, thấy ông lặng im, tôi đành run run lên tiếng, phá vỡ sự im lặng đến đáng sợ, cũng như khung cảnh quỷ dị lúc này:- Ông ơi, hình như trời sắp mưa rồi,..Ông chỉ gật đầu, khẽ thở dài rồi lên tiếng:- Thời tiết thật quỷ dị, bây giờ là tháng 11, trời đã chớm đông vậy mà sao lại trời có thể mưa được cơ chứ?Rồi ông lại chẳng nói gì nữa, cứ nhìn lên bầu trời với đôi mắt đăm chiêu,mãi một lúc lâu sau, trời bất chợt nổi gió, từng cơn gió mùa Đông Bắc thổi về, như những con dao lam , cứa vào da của người ta, lạnh sâu vào từng thớ thịt.
Ông lại đột ngột lên tiếng, lần này dường như ông cố ý không cho tôi nghe, chỉ lẩm bẩm trong miệng, dường như ông đang tự nói với bản thân mình:- Âm khí trong làng đã mịt mù, chướng khí như sắp thành, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-1-than-cay-da-ma-cay-gao-cu-cao-cay-de/1041739/chuong-7.html