Chương trước
Chương sau
Tầm mắt rõ ràng như thế, Lương Sở Hàm hỏi:
"Học trưởng muốn tìm người sao?"
Bị một câu chọc phá, Liêu Túc cười nói:
"Tiểu Lâm Từ đâu?"
Nhắc tới Lương Sở Lâm, trên mặt Lương Sở Hàm mang theo chút ý cười:
"Tìm nó sao, nó không ở bên này."
Nói xong, cô lại cười rộ lên.
Vưu Lương Hành nhìn về phía đội ngũ nam sinh của khoa Văn học, quét mắt nhìn một lượt, quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng của Lương Sở Lâm, đồng dạng cũng không nhìn thấy Khang Thánh Triết trong đó.
"Ô, kỳ quái nhỉ, người ở đâu rồi."
Liêu Túc kêu kêu gào gào một thoáng chợt nhìn thấy ý cười doanh doanh của Lương Sở Hàm, linh quang chợt lóe, tỉnh ngộ nói:
"Không thể nào, Tiểu Lâm Tử bị phân sang nơi khác?"
Lương Sở Hàm gật gật đầu, Vưu Lương Hành hiểu rõ, sau khi chương trình học quân sự đi vào giao đoạn chính thức, đội ngũ sẽ tiến hành điều chỉnh lại một lần nữa, tiêu chuẩn để điều chỉnh đội ngũ cực kì đơn giản và thô bạo đó là: Chiều cao.
Lấy chiều cao làm chuẩn, khó trách Lương Sở Lâm sẽ bị điều đi.
"Trách không được, tôi quên mất chuyện này, hiện tại Tiểu Lâm Tử đang ở trong đội ngũ nào nhỉ? Đúng rồi còn K... Khang Thánh Triết, tôi cũng không thấy hắn đâu."
Không biết có phải do kích lệ Liêu Túc nhớ tới Khang Thánh Triết hay không mà Vưu Lương Hành có kiên nhẫn chờ đợi đáp án, Lương Sở Hàm hứng thú vui đùa, nói:
"Hai người có muốn thử tìm xem hay không?"
Lương Sở Hàm đã nói như vậy nhất định được không phải là một phân đội bình thường, Liêu Túc quyết đoán nói:
"Được nha."
Nói xong hắn kéo Vưu Lương Hành:
"Đi thôi, đi thôi Lương ca."
Nói tìm là tìm, Lương Sở Hàm còn có công việc của mình, Vưu Lương Hành và Liêu Túc dựa vào lý do đi giám sát mà đảo quanh đội hình của nam sinh một vòng, người khác nhìn vào tựa như bọn họ tận chức tận trách, nào biết Liêu Túc này tựa như đi tầm bảo, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.
Khoảng 10 phút sau, khuôn mặt Liêu Túc dần lộ vẻ thất vọng:
"Không có, đều tìm hết rồi."
Có tiêu chuẩn là chiều cao ở đây, hai người bọn họ đã tìm trọng đội ngũ những người cao nhất và thấp nhất, nhưng vẫn không có kết quả, Vưu Lương Hành đề nghị:
"Có thể là ở bên nữ sinh hay không?"
Liêu Túc: "... Không thể nào, nếu ở trong đội ngũ của nữ sinh thì cũng quá......"
Khó khăn lắm hắn mới nói hết câu, sắc mặt Liêu Túc cứng đờ, vèo một cái đổi hướng, hai người tìm kiếm không có kết quả trong đội ngũ của nam sinh nhưng vừa sang bên nữ sinh, mới đi được vài bước đã tìm được Lương Sở Lâm đang đứng ở hàng đầu.
Hắn đang xụ mắt, da mặt không chỉ có đen đi mà biểu tình cũng đen như đáy nồi.
Không thể trách hắn lại như vậy, đội ngũ này gồm 200 người, 199 là nữ chỉ một mình hắn là nam, đổi thành ai thì tâm lý đều suy sụp mất.
"Ta XXXX, thật sự ở đây....... ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.....!!!!"
Liêu Túc cười đến rút gân, Lương Sở Lâm đang đứng thẳng trong hàng, nghe thấy tiếng cười của hắn, vốn ánh mắt sáng ngời khi nhìn thấy Vưu Lương Hành chợt lạnh xuống, hắn hít một hơi, hừ một tiếng rầu rĩ.
Liêu Túc thở dài nói:
"Sao cậu ta lại thú vị như vậy...."
Vưu Lương Hành lại không có nhiều cảm tưởng như Liêu Túc, tầm mắt chỉ dừng một lát trên người Lương Sở Lâm, rồi không tự giác đảo quanh.
Nếu dựa theo chiều cao phân chia thì chỉ sở Khang Thánh Triết cũng giống như Lương Sở Lâm, trực thuộc "tổ hợp không ai cần", không có mặt ở đội ngũ 1 mét 8 đến 1 mét 9, vậy thì chỉ có thể ở đội quốc kỳ thôi.
"Lương ca, nếu không cậu đi trước đi, tôi ở bên này chờ Tiểu Lâm Tử một chút, lát nữa tới giờ nghỉ thì đi tìm hai người, này, nhớ chiếu cố K thần của tôi đó nhé."
Nếu thương nhớ Khang Thánh Triết thì vì sao không tự mình đi đi.
Vưu Lương Hành quét mắt liếc hắn một cái rồi bước chân không ngừng đi về phía đội quốc kỳ.
Khoảng cách không xa, trong lòng nhịn không được nhảy nhót vài cái, tầm mắt hắn lướt qua đội quốc kỳ, quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh to con như trong dự kiến.
Huấn luyện trong đội quốc kỳ luôn luôn phải nghiêm túc, Vưu Lương Hành không muốn để kẻ ngốc kia phân tâm, hắn đứng ở dưới bóng cây cách đó không xa, bàng quan nhìn Khang Thánh Triết đang huấn luyện.
Nói đến đây thì lại thấy buồn cười, bởi vì Khang Thánh Triết quá cao, đến đội quốc kỳ rồi vẫn không thể xếp vị trí, đứng ở đâu cũng không thể phối hợp với đội, xếp đến xếp đi, cuối cùng lại được xếp vào vị trí tiên phong giống như Vưu Lương Hành năm đó.
Người ở vị trí đó, không cần đứng gần người khác, Vưu Lương Hành không khỏi nhập thần nhìn vị trí trước kia của mình, bất thình lình Khang Thánh Triết chuyển mắt qua, tầm mắt hai người đối diện, Khang Thánh Triết híp híp mắt nhìn thấy hắn, chợt nở nụ cười sáng lạn.
Nhan sắc của kẻ kia vốn rất chọc người, đột nhiên lộ ra nụ cười không chút che giấu như này làm Vưu Lương Hành không kịp phòng ngừa, hai mắt hắn mị một chút, có loại cảm giác.....
..... Thật không được.
Người này đúng thật là.....
Vưu Lương Hành không hình dung được phải dùng từ gì, nhưng cảm giác nhìn thấy đối phương tươi cười, trong lòng cảm thấy ấm áp như này, thật ra cũng không tồi.
Vưu Lương Hành hứng thú quan sát trong hơn 10 phút, bởi vì Khang Thánh Triết thường xuyên quay đầu nên bị phạt hít đất 20 cái, làm xong 20 cái vừa vặn tới thời gian nghỉ ngơi, Khang Thánh Triết cũng không thèm lau mồ hôi chạy nhanh tới chỗ Vưu Lương Hành nói:
"Lương Lương, anh tới xem tôi đúng không?"
Vưu Lương Hành không đáp lời, đưa lên chai nước mật ong còn lạnh, Khang Thánh Triết ngửa đầu uống một ngụm lớn rồi vui vẻ nói:
"Sống lại rồi a~~~"
Nhìn hắn uống sảng khoái như vậy, tâm tình Vưu Lương Hành cũng không kém, lúc này mới mở lời:
"Răng còn chưa có tốt, nói ít thôi."
Khang Thánh Triết tươi cười đầy mặt, mới trở về học quân sự một ngày, bộ đồng phục quân sự bình thường đã biến thành bộ đồng phục của đội quốc kỳ, bộ dạng đĩnh bạt soái khí, nhưng do cỡ quần áo không thích hợp, lộ ra một đoạn cổ chân, bị phơi dưới ánh mặt trời, màu sắc tối đi không ít so với nơi khác.
Quả nhiên bị đen đi.
Màu da của Khang Thánh Triết vốn rất trắng, một khi biến đen nhìn rất rõ ràng, Vưu Lương Hành lấy ra bình xịt chống nắng đưa qua, Khang Thánh Triết nói:
"Cho tôi sao?"
Vưu Lương Hành gật đầu, Khang Thánh Triết cười cong cong đôi mắt, lập tức nhận lấy, mi mắt cong lên:
"Là thứ tốt, tối về tôi sẽ cất đi."
Vưu Lương Hành: "Đừng bậy bạ."
Khang Thánh Triết nói: "Tôi đã bậy bạ bao giờ đâu, đồ vật anh cho tôi nào bỏ được dùng a, nhất định là trân quý rồi."
Đột nhiên Vưu Lương Hành cảm thấy không ổn, vì vậy không khỏi mở lời hỏi:
"Vậy chỗ kẹo tôi cho cậu lúc ở Bắc Kinh thì sao?"
Mặt Khang Thánh Triết đứng đắn, nói:
"Tôi đặt ở tủ đầu giường, mỗi ngày khi nào muốn ăn liền lấy ra ngửi một cái."
Vưu Lương Hành: "..... Nhà cậu.... kẹo dùng để ngửi hay sao?"
Khang Thánh Triết nói: "Kẹo của Lương Lương mua cho, chỉ dùng để ngửi thôi, nếu ăn mất thì chẳng phải là hết rồi hay sao, tôi đây còn lấy cái gì để hồi ức lại những câu chuyện lãng mạn giữa hai ta nữa."
Vưu Lương Hành: "...." Bệnh tâm thần.
Chỉ cần nói chuyện phiếm với Khang Thánh Triết đề tài luôn bị lái đi rất xa, Vưu Lương Hành trừng mắt nhìn kẻ này một cái, nhanh chóng đoạt lại bình xịt chống nắng:
"Đừng vô nghĩa, nhanh dùng đi."
Quả thực, hai chữ "thịt đau" viết lên mặt Khang Thánh Triết:
"Đừng, đó là quà để tôi cất đi."
Vưu Lương Hành cả giận nói:
"Ngày mai tôi lại mua cho cậu."
Có câu này bảo đảm, lập tức Khang Thánh Triết không kiên trì nữa, thậm chí còn tha thiết dặn dò:
"Vậy anh phải nhớ kỹ nha, không nhớ được thì tôi sẽ nhắc nhở anh."
Từ tận đáy lòng Vưu Lương Hành cảm thấy trên thế giới này hẳn là không có người nào nhiều tật xấu như Khang Thánh Triết nữa.
Hắn mở nắp bình phun, lại ấn hai lần nhưng không thấy hiệu quả, từ trước tới giờ Vưu Lương Hành chưa từng đụng vào mấy thứ đồ như này, không biết cách mở dùng, Khang Thánh Triết cười hì hì nói:
"Để tôi, để tôi đi."
Vưu Lương Hành nói: "Cậu biết?"
Khang Thánh Triết: "Đương nhiên, tôi không phải là thẳng nam rồi, hiện tại tôi đã cong nha."
Vưu Lương Hành: "....."
Hắn thật sự không thể tiếp được lời của kẻ này, thôi thì đơn giản không thèm đáp lời, Khang Thánh Triết bình tĩnh mở bình ra, phun sương lên lòng bàn tay, xoa xoa nắn nắn sau đó bắt lấy tay Vưu Lương Hành, nhẹ nhàng, tinh tế bôi lên.
Ngay từ đầu Vưu Lương Hành không cảm thấy gì, chờ Khang Thánh Triết xoa nắn tay hắn hơn nửa ngày mới hậu tri hậu giác nói:
"Cậu bôi cho tôi làm gì."
Khang Thánh Triết cũng nói: "Cũng đúng nha."
Nói xong còn lưu luyến không muốn buông tay Vưu Lương Hành ra, hắn đưa bình phun sương lên tay Vưu Lương Hành, Vưu Lương Hành lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó mô phỏng theo động tác của Khang Thánh Triết, phun sương lên lòng bàn tay, ngồi xổm xuống, đôi tay nắm lấy cổ chân của Khang Thánh Triết.
Thời tiết rất nóng, kem chống nắng phun ở lòng bàn tay lại mát lạnh, hắn dùng thứ mát lạnh này xoa bóp cổ chân Khang Thánh Triết, bỗng hắn khựng lại, ngẩn ra. Đột nhiên hắn ngẩng đầu nói:
"Vì sao tôi lại phải bôi cho cậu, chính cậu làm đi."
Khang Thánh Triết ủy khuất bĩu môi:
"Sao anh lại tức giận, vừa rồi chính Lương Lương khom lưng mà, tôi chưa nói gì hết a."
Hắn chưa nói gì nhưng hắn lại dùng động tác của mình dẫn dắt Vưu Lương Hành, Vưu Lương Hành trừng hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tiểu nhân."
Khang Thánh Triết cười hì hì: "Anh sai rồi nha, tôi rất lớn, thật sự rất rất lớn, ở đâu cũng lớn hết."
Vưu Lương Hành: "...."
Khang Thánh Triết hành động rất nhanh, không bao lâu đã bôi hết hoàn chỉnh cổ chân, Vưu Lương Hành nhắc nhở:
"Mặt."
Khang Thánh Triết "ừ" một tiếng vừa bôi mặt vừa vui đùa nói:
"Lương Lương, có phải anh rất thích mặt tôi hay không."
Vưu Lương Hành nói: "Ừ."
Khang Thánh Triết sửng sốt, dựa theo lẽ thường thì câu hỏi vô nghĩa của hắn hẳn sẽ không có được đáp án, giờ Vưu Lương Hành trả lời hắn lại có chút kinh hoàng.
"Anh... Anh thích mặt tôi sao."
Vưu Lương Hành nói: "Tôi chưa nói qua sao? Lần đầu tiên thấy đã rất thích rồi."
Khang Thánh Triết: "Không có, chưa từng nói quá."
Hắn dừng một chút lại hỏi:
"Này, là thật sao?"
Vưu Lương Hành nhẹ nhàng gật đầu, Khang Thánh Triết ngây ngốc vài giây sau đó đột nhiên đem nửa bình phun sương phun lên mặt.
Vưu Lương Hành chợt cười ra tiếng. Khang Thánh Triết tựa hồ như phát hiện một đại lục mới, càng nghĩ càng vui vẻ:
"Nếu anh thích mặt tôi như vậy, hẳn là lúc nhìn thấy tôi chẳng phải luôn cảm thấy tôi tuấn tú hay sao."
Vưu Lương Hành nói: "Soái ư?"
Khang Thánh Triết hỏi lại: "Không soái à?"
Về phương diện này Vưu Lương Hành cực kỳ thẳng thắn:
"Không soái."
Khang Thánh Triết đứng dậy, vội la lên:
"Hiện tại tôi không soái hay sao? Bộ quần áo này còn đẹp hơn bộ trước rất nhiều."
Xác thật quần áo đẹp hơn, nhưng người lại không đủ tư cách, Vưu Lương Hành cũng đứng lên theo, nói:
"Cậu đứng thẳng lên."
Khang Thánh Triết đứng thẳng tắp, Vưu Lương Hành liếc nhìn hắn một cái, lại cường điệu một lần nữa:
"Thẳng nữa."
Khang Thánh Triết tự giác đứng thật thẳng, nhưng Vưu Lương Hành vẫn không vừa lòng.
"Tư thế của cậu không đúng, lưng cậu không thẳng."
Khang Thánh Triết hừ nói: "Tôi đã ưỡn thẳng rồi."
Vưu Lương Hành: "...... Cậu nói nghiêm túc cho tôi."
Nhưng mà chỉ nói thì cũng vô dụng, hai chân Vưu Lương Hành khép lại, đứng thẳng tắp, đồng dạng là một tư thế, khí tràng chung quanh hắn trong nháy mắt tựa hồ khác trước rất nhiều.
Vưu Lương Hành nói:
"Cậu xem lưng của tôi đi, là một tiên phong, nên đứng như vậy."
Không cần hắn nói, Khang Thánh Triết đã nhìn chằm chằm từ sớm, sống lưng của Vưu Lương Hành ở ngay trước mắt, đường cong kia làm nhân tâm căng chặt.
Khang Thánh Triết nói: "Có thể sờ một chút được không?"
Đã là tư thế được điều chỉnh, sờ một cái có thể cảm nhận được sự bất đồng, thân hình Vưu Lương Hành đứng thẳng tắp, tùy ý Khang Thánh Triết sờ lên.
Thoáng chốc sau, Vưu Lương Hành gầm lên:
"Khang Thánh Triết! Cậu đang sờ ở đâu vậy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.