Xem xong buổi biểu diễn, trời cũng đã khuya, trên đường trở về, Thích Tầm lái xe, Bách Tây khoác tấm thảm nhỏ, trong xe lại ấm áp, không bao lâu cậu đã ngủ rồi.
Lúc về đến nhà, Thích Tầm cũng không có đánh thức cậu mà chỉ ôm cậu xuống xe, Bách Tây mơ mơ màng màng cảm giác được động tĩnh, mí mắt lại mở không ra, nhập nhèm hỏi: “Về nhà rồi ạ?”
Thích Tầm một tay đỡ cậu, một tay ấn mở khóa vân tay.
“Ừ, về rồi.”
Hắn ôm Bách Tây vào cửa, thấy Bách Tây buồn ngủ đến không nhìn rõ đông tây nam bắc, lại giúp Bách Tây cởi quần áo, ôm cậu đi tắm rửa.
Mãi đến khi cả người đã ngâm vào bồn tắm, Bách Tây mới tỉnh táo hơn chút, cậu dựa vào ngực Thích Tầm, cũng chẳng muốn động đậy, mềm như bông để mặc Thích Tầm đùa nghịch, bảo giơ tay thì giơ tay, bảo cúi đầu thì cúi đầu.
Nhưng chờ tắm rửa xong, cậu lại tỉnh hẳn, sâu ngủ đều chạy hết, cậu liền nằm sấp trên giường chơi di động.
Bộ phim mà cậu đang theo dõi vừa ra tập mới, trong phim có một nhân vật mà cậu rất thích sẽ bị chết trận trong tập này, tuy đã sớm dự đoán sẽ có kết cục như thế, nhưng lòng cậu vẫn thấy khó chịu muốn chết, đi tới khu bình luận cùng những người khác ôm đầu khóc rống.
Thích Tầm cũng không phải có ý muốn nhìn lén Bách Tây đang làm gì.
Hắn và Bách Tây trước khi ngủ vẫn thường chuyện ai nấy làm.
Nhưng vì Bách Tây đang dùng ipad xem phim, đến lúc cậu dừng lại phát làn đạn, phông chữ vừa to vừa rõ hơn cả chữ trên di động, nên khi Thích Tầm quay sang muốn nói gì đó với cậu, lại vô ý nhìn thấy dòng bình luận của Bách Tây đang lướt qua trên màn hình.
“Lão công của tui sao lại không còn nữa, lão công của tui đang yên đang lành mà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-yeu-tham-bi-lat-xe/1082910/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.