"Doãn Bạch Vi có vấn đề!" Tiết Trác Lâm lập tức hô. Lâm Mạc gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm con trùng bị thu nhỏ trong bình thủy tinh: "Cô ta đang che giấu bí mật!" Không ít suy nghĩ hiện lên trong đầu, Lâm Mạc lại lấy ra một bình thủy tinh khác trong bao hành lý, bên trong là một con trùng khác. Cậu đem con trùng chưa biến hóa thả vào bình thủy tinh đầu tiên. Thoáng chốc, con trùng bị thu nhỏ bằng hạt gạo kia cắn nuốt sạch sẽ con trùng lớn, sau đó nó nằm yên lặng như chìm vào giấc ngủ. "Có triệu tập Doãn Bạch Vi vào không, Sếp?" Đã xác định được nghi phạm, Tiết Trác Lâm muốn đưa cô ta vào thẩm vấn. Đường Diễn Sơ: "Không được, tạm thời không đánh rắn động cỏ." "Thân thể Doãn Bạch Vi rõ ràng có vấn đề, máu của cô ta khiến cho con trùng biến dị." "Như vậy, lần đầu tiên gây án của Tiêu Tuyết không thành công là bởi vì trong cơ thể thầy trò Đại học Kinh thị đã sớm tồn tại loại trùng khác." "Chúng ta hiện tại không thể khẳng định Doãn Bạch Vi có phải Đông sư hay không, cô ta vì sao lại hạ trùng vào cơ thể người khác? Quan trọng nhất đó là, cô ta rốt cuộc khống chế trùng như thế nào, khi chúng ta còn chưa tìm ra cách đối phó, cô ta có thể sẽ dùng tính mạng người vô tại để uy hiếp chúng ta!" "Là tôi chưa suy xét cẩn thận, Sếp!" Tiết Trác Lâm nói "Vậy hiện tại chúng ta nên làm thế nào?" Lâm Mạc: "Tôi sẽ tìm cơ hội điều tra bí mật của Doãn Bạch Vi, đêm nay sẽ hành động!" Thương thảo xong xuôi, Lâm Mạc gửi tin nhắn cho Trọng Nính ở bên ngoài. Nhận được tin nhắn, Trọng Nính nhíu này, vẻ mặt cổ quái, hắn ngẩng đầu như đang tìm kiếm ai đó. Vừa vặn Doãn Bạch Vi bước ra khỏi tòa nhà, Trọng Nính cất bước tiến tới. "Chúng ta nói chuyện một chút." Trọng Nính nói với cô ta. Vi Tiếu Kiêu đứng sau, buồn bực nói: "Kỳ quái! Gần đây không phải hễ gặp cô ấy là tìm cách tránh né sao, bây giờ lại chủ động bắt chuyện???" Hai người tìm một nơi vắng vẻ. Doãn Bạch Vi: "Trọng Nính, anh muốn nói gì với em?" Trọng Nính: "Đừng phí công sức nữa, cũng đừng cố gắng lấy lòng ông nội tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không thích cô đâu!" Doãn Bạch Vi thay đổi sắc mặt: "Anh, anh gọi em ra đây chỉ để nói điều này..." "Nếu có thể không nói, tôi cũng không muốn nhiều lời với cô." Trọng Nính thần tình lạnh lùng, không lưu tình nói "Doãn Bạch Vi, sự có mặt của cô khiến tôi thực chướng mắt, tôi ước gì cô biến mất khỏi cuộc sống của tôi, đừng quấy rầy tôi và Mạc Mạc nữa..." "Cậu ta là cái thá gì?!?" Doãn Bạch Vi kích động đến mức mất bình tĩnh, hét lên: "Lâm Mạc, cậu ta vốn là kẻ lăng nhăng! Cậu ta có được anh nhưng vẫn đi tán tỉnh người khác! Thầy Mạnh, thầy Trạm, còn có ai nữa, cảnh sát Đường, giám đốc Tịch,... Anh có muốn em kể tên từng người ra hay không?" "Cậu ta là thứ tiện nhân! Gặp ai cũng buông lời ve vãn! Cậu ta chỉ đang đùa giỡn anh mà thôi!" "Anh chẳng là gì đối với cậu ta cả, Lâm Mạc căn bản không đặt anh trong lòng... Trọng Nính, anh tỉnh táo lại được không, cậu ta không thích anh! Chỉ có em, chỉ có em là thật lòng yêu mến anh, từ nhỏ..." Trọng Nính thờ ơ, vẻ mặt không thay đổi cắt lời: "Dù vậy, tôi vẫn thương em ấy, đời này tôi chỉ yêu em ấy mà thôi!" "Cậu ta bỉ ổi như vậy, anh còn..." "Đừng nói thích tôi nữa, sự yêu thích của cô làm tôi thấy ghê tởm, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!" Nói xong hắn xoay người rời đi. Doãn Bạch Vi đứng chôn chân tại chỗ hồi lâu, nhìn theo bóng dáng khuất dần của Trọng Nính. Buổi tối, về đến nhà, cô ta chạm mặt Lâm Mạc. "Chúng ta cần nói chuyện." Lâm Mạc nói. Doãn Bạch Vi cười trào phúng: "Cậu cũng muốn nói chuyện với tôi?" Lâm Mạc nghi hoặc: "Ai nói gì với cô rồi sao?" "Không, không có gì." Lâm Mạc: "Nhà của tôi không tiện lắm, nếu được thì lên nhà cô được không?" Doãn Bạch Vi ánh mắt lóe lóe, đồng ý. Được mời vào nhà, vừa mới ngồi xuống sofa Lâm Mạc đã vào thẳng vấn đề: "Tôi hy vọng cô cách xa Trọng Nính một chút." Doãn Bạch Vi dừng lại động tác rót nước, một lúc sau mới khôi phục bình thường. Cô ta bê hai cốc nước tới bàn, một cốc đặt trước mặt Lâm Mạc, ngữ khí thản nhiên nói: "Dựa vào cái gì?" . Truyện Quan Trường "Trọng Nính là vật sở hữu của tôi." Lâm Mạc mang theo ngữ điệu đắc ý ngầm. Doãn Bạch Vi siết chặt bàn tay cầm cốc. "Trọng Nính sẽ không thích cô, tôi khuyên cô sớm buông tay. Cũng đừng nghĩ đến việc lợi dụng người nhà của anh ấy để chia rẽ chúng tôi, căn bản không có khả năng đâu! Trọng Nính đã nói với tôi, anh ấy tình nguyện đánh đổi người nhà để ở bên tôi." Lâm Mạc mỉm cười, tự đắc khoa trương. "Cậu có thích Trọng Nính không?" Doãn Bạch Vi thong thả nói. "Đương nhiên là có." edit bihyuner. beta jinhua259 Lâm Mạc trả lời không chút do dự, nhưng sau đó lại nói tiếp: "Anh ấy giống như một sủng vật cỡ lớn vĩnh viễn không rời xa chủ nhân, cho dù tôi đuổi anh ấy đi, anh ấy cũng không rời bỏ tôi. Lúc nào cũng quanh quẩn bên tôi vẫy đuôi cầu âu yếm, một vật nuôi trung thành như vậy, tôi đương nhiên là thích!" Doãn Bạch Vi cúi gằm mặt, bàn tay siết chặt quai cốc đến trắng bệch. Sau đó cô ta ngẩng đầu nhìn Lâm Mạc, vẻ mặt trừ bỏ chút tái nhợt cũng không có biến hóa gì khác. Lâm Mạc cảm thấy diễn xuất của bản thân vô cùng trôi chảy, nhưng Doãn Bạch Vi cũng không phải dạng vừa. Cậu cố gắng kích động cô ta đến vậy nhưng cô ta vẫn kiềm chế không ra tay. Vừa nghĩ, cậu vừa nâng cốc nước lên nhấp một ngụm. Dòng nước mát lạnh chảy qua cổ họng rót vào dạ dày, cánh tay cầm cốc của Lâm Mạc khựng lại giữa không trung. Sau đó cậu bất động thanh sắc tiếp tục nhấp thêm một ngụm lớn, như một người sắp chết khát, thẳng cho đến khi uống sạch cốc nước. Doãn Bạch Vi: "Cậu căn bản không yêu thích Trọng Nính." Lâm Mạc cũng bình tĩnh nói: "Cho dù tôi không yêu thích anh ấy, Trọng Nính cũng là vật sở hữu của tôi, không tới lượt cô chen vào." "Nếu như tôi nhất định phải chen vào thì sao?" Lâm Mạc đứng lên chốt hạ một câu: "Cô cứ thử xem, tôi sẽ khiến cho cô bốc hơi khỏi thế giới này! Nhớ lại lúc còn ở chùa La Thủy mà xem..." Chùa La Thủy... Doãn Bạch Vi thấp giọng nhắc lại ba chữ, sau đó đột nhiên nở nụ cười. "Cô cười cái gì?" "Đúng, chùa La Thủy, tôi suýt chút nữa đã quên... Chính tại nơi đó, tôi đã biến đổi." Doãn Bạch Vi cất tiếng cười cổ quái, sau đó im bặt, gắt gao trừng Lâm Mạc: "Sao có thể quên được... Nếu phải bốc hơi, cũng là mày bốc hơi trước!!!" Lời vừa dứt, vẻ mặt Lâm Mạc bỗng trở nên đau đớn khó chịu, cậu nâng tay che bụng, ngã xuống sofa run rẩy: "Cô... Cô làm gì...?" Làn da của cậu dần trở nên nhăn nheo lão hóa, các nếp nhăn xuất hiện, mái tóc chuyển thành màu hoa râm... Giống như đang bước vào thời kỳ trung niên. Doãn Bạch Vi vẫn ung dung ngồi dựa lưng trên sofa, lắc lư cốc nước trên tay: "Cảm giác này không dễ chịu đúng không." "Cô... đang rút đi sinh mệnh... của tôi..." Lâm Mạc đứt quãng nói. Doãn Bạch Vi không phủ nhận, nâng tay vuốt ve chiếc vòng ngọc trên cổ tay, bắt đầu hồi tưởng: "Lúc ở công trường xây dựng, kỳ thật Đông trùng đã chui vào cơ thể tao. Nhưng cũng từ lần đó, tao phát hiện ra mình có cách biến đổi chúng, cũng có thể khống chế chúng..." "Cho nên... cô mới... không để tôi kiểm tra... thân thể?" Lâm Mạc nén đau, thở khó khăn nói "Cô... cô làm sao... như thế nào... khống chế bọn chúng..." Doãn Bạch Vi cười nhạo nói: "Kiêu căng tự đại! Thế giới này có nhiều thứ tồn tại mà mày không thể tưởng tượng được, mày cho là mày độc nhất vô nhị sao? Trong mắt tao, mày cũng chỉ là thằng hề mua vui mà thôi, nhìn bộ dạng hiện tại của mày đi, thật buồn cười..." Động tác vuốt ve chiếc vòng ngày càng ôn nhu. Ánh mắt Lâm Mạc lóe lên, đau đớn tựa đầu lên thành ghế sofa, cuộn tròn thân thể. Doãn Bạch Vi nhìn bộ dạng chật vật của Lâm Mạc, vô cùng vui sướng thưởng thức. Nhìn thấy cậu càng lúc càng trở nên già nua, mồ hôi rơi đầy đầu, cô ta đột nhiên hưng phấn: "Hóa ra mày cũng chỉ đến thế mà thôi, tao có thể giết mày..." Lâm Mạc hoảng sợ nói: "Không, cô không thể giết tôi, Trọng Nính sẽ phát hiện ra..." "Tao sẽ có cách!" Doãn Bạch Vi đánh gãy lời cậu, trợn trừng hai mắt lộ ra cảm giác thỏa mãn khi tâm nguyện hoàn thành "Chỉ cần mày chết đi, sẽ không gây trở ngại cho tao và Trọng Nính nữa, mày chết..." Còn chưa nói hết câu, người đang co quắp trên ghế sofa đột nhiên nhảy bật lên, ánh sáng màu vàng kim rực rỡ tỏa ra, bao vây lấy Doãn Bạch Vi khiến cho cô ta không kịp phản ứng. Lâm Mạc phi thân đoạt lấy chiếc vòng bạch ngọc trên cổ tay cô ta. "Không!!!" Doãn Bạch Vi thét lên chói tai. Càng khiến cho cô ta kinh sợ chính là, sau khi Lâm Mạc đứng thẳng lên, bề ngoài của cậu bắt đầu chậm rãi khôi phục, nếp nhăn biến mất, mái tóc dần dần đen bóng trở lại... Dường như thuật pháp lúc trước chẳng hề ảnh hưởng đến cậu. Lâm Mạc liếc mắt nhìn cốc nước đã cạn của mình, nói: "Ra là cô đã có âm mưu ngay từ khi tôi bước chân vào đây! Bỏ Đông trùng vào cốc nước, không, là trứng trùng mới đúng, trong suốt không nhìn thấy bằng mắt thường, lại vô cùng bé nhỏ." "Tôi thật không hiểu, cô rốt cuộc nuôi dưỡng loại trùng này như thế nào, nhờ có vật này sao?" Lâm Mạc giơ chiếc vòng lên nghiên cứu. "Trả lại cho tao!" Doãn Bạch Vi hét lên, đồng tử co rút. Lâm Mạc không để ý đến cô ta, đi tới mở cửa, đáp trả một câu: "Loại trùng do cô nuôi dưỡng xuất hiện dị biến, có thể rút đi sinh mệnh của người khác, điều này khiến cho tôi nhớ tới một việc..." Cậu nhìn về phía Doãn Bạch Vi, ngữ khí lạnh lùng nói: "Cô đã thi triển thuật pháp rút sinh mệnh của rất nhiều người cao tuổi có đúng không?" Doãn Bạch Vi hốt hoảng, trợn mắt há mồm. Nhìn biểu tình cô ta, phán đoán trong lòng Lâm Mạc đã chắc chắn. Đôi mắt của cậu xẹt lên hoa văn, con ngươi biến thành màu vàng. Không khí quái dị tràn ngập căn phòng, quầng sáng đang bao vây Doãn Bạch Vi bắt đầu chuyển động xung quanh tạo thành một trận pháp phức tạp. Lâm Mạc cất giọng, âm thanh trầm khàn vang dội khiến cho người nghe sợ hãi: "Nào, để ta nhìn lại cuộc đời của ngươi!" Sau khi Đường Diễn Sơ và Trọng Nính nhận được tin báo liền tiến vào, Lâm Mạc đang ngồi trên sofa trầm ngâm suy nghĩ gì đó, còn Doãn Bạch Vi nằm sõng soài ngất xỉu trên mặt đất. "Tiểu Mạc, chuyện gì đã xảy ra? Vì sao em lại tắt máy ghi âm?" Đường Diễn Sơ nói. Nếu không phải biết rõ năng lực Lâm Mạc, Đường Diễn Sơ đã dẫn người xông vào. Lâm Mạc cầm chiếc vòng bạch ngọc trong tay, quay đầu nói: "Bởi vì vừa rồi em giả vờ trúng chiêu để lừa cô ta, sợ các anh lo lắng." "Lừa cô ta nói ra toàn bộ sao?" Trọng Nính nói. Lâm Mạc ừm một tiếng, có chút trầm trọng nói: "Chúng ta về Cục Cảnh sát nói tiếp." "Doãn Bạch Vi... Quá lớn mật, sự tình quả thật rất khó giải quyết." Mọi người gật đầu, trói Doãn Bạch Vi áp giải về Cục. Trong phòng họp, Lâm Mạc đặt chiếc vòng tay lên bàn nói: "Chuyện này bắt đầu từ vụ án chùa La Thủy, mọi người còn nhớ những cỗ thi thể bị hạ Đông trùng ở công trường xây dựng không?" "Nhớ rõ." Trọng Nính gật đầu "Có liên quan tới Doãn Bạch Vi sao?" "Kỳ thật lúc đó Doãn Bạch Vi cũng bị Đông trùng chui vào cơ thể, nhưng cô ta có biện pháp hóa giải, cho nên không để tôi kiểm tra thân thể, sợ bại lộ... "bàn tay vàng" đi, chỉ có thể dùng từ như vậy để miêu tả." Lâm Mạc nói. Tiết Trác Lâm nghi hoặc: "Lâm đại sư, "bàn tay vàng" là cái gì?" Lâm Mạc chỉ chiếc vòng trên mặt bàn: "Vật này chính là "bàn tay vàng" đã độ cô ta, bên trong có một nguồn linh lực lưu chuyển. Vòng tay này được bà nội của cô ta truyền thừa lại, ban đầu nó thuộc về một người chị họ ngu ngốc của cô ta, sau đó bị Doãn Bạch Vi phát hiện ra bí mật. Doãn Bạch Vi cướp được chiếc vòng, còn cô chị họ kia gặp tai nạn xe tử vong." "Dùng linh lực rót vào nguồn nước nuôi trồng rau dưa, chăn nuôi gia súc, thực phẩm của cô ta không còn là phàm vật. Dùng linh lực để làm thức ăn cũng thế, rất có lợi cho sức khỏe con người... Đây cũng là nguyên nhân khiến cho việc kinh doanh nhà hàng của cô ta phất lên như diều gặp gió." "Mặt khác, cô ta trường kỳ uống linh lực bên trong này, máu thịt trong người đã sớm được linh tuyền đồng hóa, khiến cho Đông trùng phát sinh biến dị, mà dòng linh lực này..." Lâm Mạc gõ gõ chiếc vòng: "Được cô ta dùng để dưỡng trùng, dòng linh lực trong này có chứa vô số trứng trùng trong suốt, cô ta đem dòng linh lực này truyền vào ống nước trong căng tin Đại học Kinh thị, truyền vào bể nước các nhà hàng của cô ta, thức ăn mà cô ta làm ra... Nhớ tới cảnh tượng mình đã nhìn thấy, Lâm Mạc thở dài nói: "Như mọi người đã thấy, chỉ cần dùng qua thức ăn do cô ta làm ra, đương nhiên sẽ nuốt phải vô số trứng trùng. Những cụ già mà chúng ta phát hiện trong vụ án lần trước đều là nạn nhân của thuật pháp rút đi sinh mệnh, bọn họ là vật thí nghiệm của Doãn Bạch Vi." Nói xong, phòng họp chìm vào im lặng. Mọi người cố gắng tiêu hóa nội dung vừa tiếp thu. Nửa ngày sau, Tiết Trác Lâm gian nói: "Ý của ngài là, hơn một nửa dân số của Kinh thị đều... bị hạ trứng trùng, trong đó có cả... chúng tôi?" Hắn dở khóc dở cười nói: "Chúng tôi thường xuyên tới ăn tại nhà hàng của Doãn Bạch Vi..." Tôn Học Thần và Đoạn Vũ nâng tay che miệng, một cảm giác buồn nôn dâng lên trong cổ họng. Lâm Mạc: "Tin tốt đó là, Doãn Bạch Vi dựa vào dòng linh lực kia để điều khiển Đông trùng rút đi sinh mệnh, chỉ cần chiếc vòng này không nằm trong tay Doãn Bạch Vi, cô ta sẽ không có biện pháp thi triển thuật pháp, chỉ là một người thường mà thôi." "May quá may quá..." Tiết Trác Lâm và mọi người thở phào. "Nhưng..." Lâm Mạc mím môi nói tiếp "Vòng bạch ngọc này đã nhận định Doãn Bạch Vi, trừ cô ta ra không ai có thể điều khiển linh lực bên trong nó. Nói cách khác, không thể sử dụng linh lực trong này để thanh tẩy cơ thể những người bị hạ trùng." "Mà nếu giết Doãn Bạch Vi, những con trùng trong cơ thể người bị hại sẽ đồng loạt thức tỉnh, vượt khỏi tầm kiểm soát." Cậu có thể cứu một người, cứu mười người... Nhưng không thể cứu được cả một thành phố a... "Nếu như... hủy đi chiếc vòng này?" Nửa ngày sau Đường Diễn Sơ lên tiếng. "Cũng sẽ rơi vào kết cục tương tự như việc giết Doãn Bạch Vi." ... Không khí trong phòng họp nặng nề, bao hành lý của Lâm Mạc đặt trên ghế đột nhiên giật giật. Lão tổ tông chậm rì rì bò ra, đầu tiên là xoay đầu chậm chạp nhìn bốn phía, sau đó bò tới mép ghế, vững vàng đáp xuống mặt đất, lại từng bước nhỏ bò hướng ra cửa. Doãn Bạch Vi bị nhốt trong phòng giam. Mười phút sau, một còn rùa nhỏ có cái mai xanh sẫm hoa văn kỳ dị chui qua khe hở giữa các song sắt, nó bò tới chân giường ngẩng đầu nhìn người đang nằm bên trên. Cái mai xanh sẫm đột nhiên phát sáng... Lâm Mạc ngẩng đầu giật mình. Trận pháp bên Đạo quán có động tĩnh. A Lăng, tỉnh lại rồi?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]