Trên đường tới bệnh viện phát sinh một việc. Tiêu Tuyết muốn nhân cơ hội chạy trốn, may là cô ta chỉ có công phu mèo cào, đánh không lại Đoạn Vũ. Tiết Trác Lâm nói: "Theo kế hoạch Đoạn Vũ sẽ áp giải Tiêu Tuyết quay về Cục, cô ta cho rằng Đoạn Vũ chân yếu tay mềm nên nghĩ có thể tẩu thoát, kết quả..." Hắn nhún vai, cười hắc hắc hai tiếng: "...bị Đoạn Vũ đánh một trận." Tôn Học Thần nói: "Có thể gia nhập Tổ Chuyên án hầu như đều là tinh anh, Đoạn tỷ mặc dù là nữ lại có thể tham gia hành động ngoài hiện trường, thân thủ lợi hại ngay cả lão Tiết cũng đánh không lại." Tiết Trác Lâm bĩu môi: "Ai nói tôi đánh không lại, tôi chỉ nhường cô ấy mà thôi." Tôn Học Thần từ chối cho ý kiến. Hai người vui vẻ đùa cợt một hồi, Lâm Mạc liền hỏi: "Vì sao nhất định phải đưa những người này đến bệnh viện của Thuần Vu Nghiệp?" Trạm Văn Sương: "Các quan chức lãnh đạo có một hệ thống khám chữa bệnh cố định, trong đó bao gồm Thuần Vu gia. Theo tôi được biết, Thuần Vu Nghiệp vẫn luôn tham gia một dự án nghiên cứu gì đó của chính phủ." Trạm gia cũng góp mặt trong đó, đảm nhiệm lĩnh vực tâm lý trị liệu. "Ồ." Lâm Mạc có chút suy nghĩ, gật gật đầu. Trong công viên xảy ra sự việc như vậy, bị rất nhiều người quay chụp phát tán trên internet. Lệ Trì cũng tham gia lần hành động này, nửa đường liền nhận lệnh quay xe về Cục, trước tiên xử lý các đoạn video và ảnh chụp trên mạng. Sau khi tới bệnh viện, Thuần Vu Nghiệp lập tức sắp xếp bác sỹ và y tá tới sơ cứu, Lâm Mạc đứng bên cạnh phối hợp. Kết quả kiểm tra cơ thể nạn nhân không mấy khả quan. Hầu như toàn bộ những người trong đoàn đều bị Thiên Hưng hạ trùng. Suy nghĩ một chút liền đoán ra, hẳn là trong lúc cùng nhau dùng bữa, lão ta đã bỏ thuốc viên vào đồ ăn. Đông trùng đã bị thức tỉnh. Nếu không có bùa của Lâm Mạc ngăn chặn kịp thời, bọn chúng đã tiến tới giai đoạn cắn nuốt máu thịt, gặm nhấm cốt tủy. Hơn nữa, tình hình hiện tại rất tồi tệ. Khi Đông trùng thức tỉnh, chúng đã bắt đầu phá hoại các cơ quan nội tạng như gan, thận,... Nếu không giải quyết được vấn đề này, cho dù dẫn dụ được lũ trùng chui ra thì các chức năng cơ thể cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Ngay khi Lâm Mạc và Đường Diễn Sơ đang bàn bạc kế hoạch dùng hương đạo tro trộn với máu của kẻ thi thuật để hấp dẫn lũ trùng, Tiết Trác Lâm đột nhiên xông vào hô lên: "Thiên Hưng chết rồi!" "Cái gì!?" Lâm Mạc cả kinh, vội vàng chạy ra. Không đưa Thiên Hưng về Cục Cảnh sát chính là để phòng ngừa lão ta làm ra hành động khác thường, ví dụ như thi triển một loại tà thuật nào khác điều khiển lũ Đông trùng. Tuy rằng đã dùng bùa để khống chế Thiên Hưng, nhưng vẫn xảy ra sơ hở. Lâm Mạc thật không ngờ, lão ta vậy mà lại lựa chọn tự vẫn. Kẻ thi thuật một khi chết đi, phương pháp trộn hương đạo tro cùng máu sẽ không có tác dụng nữa. Khi mở cửa đi vào, Thuần Vu Nghiệp đã có mặt bên trong, dùng tay sờ mạch cổ lão ta, chậm rãi lắc đầu: "Đã tử vong." Sợi kim tuyến trói buộc trên thân thể Thiên Hưng từng chút tiêu tán. Bởi vì kẻ bị khống chế đã không còn sinh khí, cho nên bùa chú tự động hóa giải. "Lão ta chết như thế nào?" Trạm Văn Sương đứng phía sau Lâm Mạc hỏi. Tiết Trác Lâm, lão Lưu và Lý Việt Minh là người được phân công nhiệm vụ trông coi Thiên Hưng. Lão Lưu nghe vậy lắc đầu nói: "Chúng tôi cũng không biết! Sau khi Lâm đại sư rời đi, lão ta vẫn tỏ ra vô cùng thành thật, bởi vì bị trói bằng bùa cho nên càng giãy dụa càng siết chặt, sau khi thử vài lần lão ta liền không nhúc nhích nữa." "Nhưng đột nhiên sau đó, mồm miệng lão ta lại trào ra máu tươi, tôi và hai người kia vừa bước vào kiểm tra liền phát hiện lão đã tắt thở." Sự việc diễn ra quá đột ngột, bọn họ căn bản không có biện pháp phản ứng. Lâm Mạc nhìn cái xác xụi lơ trên ghế của Thiên Hưng. Tứ chi vẫn duy trì tư thế bị trói, nhưng cơ thể đã cứng ngắc, tái xám, khuôn mặt già nua lộ ra tử khí dày đặc. Lúc còn sống, lão ta vốn có một khuôn mặt hiền hòa từ ái, hiện giờ khóe miệng lỗ mũi chỉ đọng lại vệt máu khô, mí mắt nặng nề rũ xuống, che lấp một nửa con người vô thần còn sót lại chút ác ý... Càng nhìn càng cảm thấy ghê tởm. Không ai cảm thấy tiếc thương cho Thiên Hưng. Cái chết của lão ta khiến cho sự việc rơi vào bế tắc. Lâm Mạc tiến lên kiểm tra. edit bihyuner. beta jinhua259 Lý Việt Minh áy náy nói: "Là chúng tôi không cẩn thận..." Lâm Mạc lắc đầu, thu tay về nói: "Không, là có người rút đi sinh mệnh của lão." Mọi người nghe vậy giật mình! Còn một kẻ khác đứng sau lưng??? "Vậy những người bị hạ trùng phải làm sao đây?" Tiết Trác Lâm lo lắng nói. Lâm Mạc: "Vẫn còn biện pháp." Đường Diễn Sơ nói: "Thầy trò của Đại học Kinh thị?" "Ừm." Lâm Mạc gật đầu "Lần đầu tiên bọn chúng ra tay bất thành, khẳng định có nguyên nhân gì đó mà chúng ta chưa tìm ra. Chỉ cần tra ra điểm mấu chốt đó, có khả năng sẽ giải quyết được đám trùng sâu trong cơ thể người bị hại." Vẫn còn hy vọng là vẫn còn động lực cố gắng! Lý Việt Minh và Vu Trú phụ trách trấn an người nhà nạn nhân, bọn họ buộc phải lưu lại bệnh viện. Lâm Mạc giao cho bọn họ một xấp bùa trước khi rời đi, dặn dò nếu thấy những lá bùa dán trên thân thể nạn nhân chuyển màu đen phải lập tức thay mới. "Nhớ là dán bùa lên bụng..." Lâm Mạc một lần nữa giảng giải cho Thuần Vu Nghiệp. Xung quanh vắng lặng không còn ai, Thuần Vu Nghiệp bỗng nhiên nắm lấy cổ tay Lâm Mạc, cười nhẹ nói: "Có phải em cũng dùng biện pháp này để chạm vào Bạch Thời Viên, khiến cho anh ta không cảm thấy đau đớn?" Lâm Mạc: "Không phải." "Vậy là cách gì?" Thuần Vu Nghiệp dùng ngón cái ma sát cổ tay trắng nõn của Lâm Mạc, chậm rãi nói: "Tôi có linh cảm, em biết rõ nguyên nhân." Lâm Mạc liếc hắn một cái: "Anh đoán xem?" Cặp mắt sau thấu kính khẽ nheo lại, Thuần Vu Nghiệp đáp: "Có phải em là người đặc biệt của anh ta?" "Sao lại là người đặc biệt của A Viên?" Lâm Mạc hỏi vặn lại. Thuần Vu Nghiệp nhất thời không nói gì, một lát sau hắn buông cổ tay Lâm Mạc, vu vơ một câu không đầu không đuôi: "Ai biết được..." Lâm Mạc vỗ vỗ một bên má, trừng mắt lườm hắn một cái rồi xoay người rời đi. Nói chuyện với cẩu nam nhân thật tốn sức! Sau khi Tiêu Tuyết khai toàn bộ chi tiết về lần gây án đầu tiên, bọn họ dựa vào trình tự thời gian điều tra một chút, xác định thời điểm Tiêu Tuyết hạ thuốc thì căng tin nào đang sử dụng đường ống nước. Đại học Kinh thị có tổng cộng 3 căng tin, được phân bố ở các khu vực khác nhau. Quy mô trường rất lớn, nếu chỉ có một căng tin phục vụ thì mọi người sẽ phải đi rất xa mới ăn được một bữa cơm, thời gian học tập không còn lại bao nhiêu. "Căng tin số 3, được xây dựng gần Khoa Kiến trúc, Khoa Lịch sử và Khoa Khoa học môi trường." Tôn Học Thần nói. Cho nên những người tới căng tin số 3 dùng cơm đều là thầy trò của những khoa này, cũng không loại trừ khả năng có những sinh viên tới từ khoa khác vì muốn đổi vị. Nhưng phạm vi đã được thu nhỏ lại. Lâm Mạc nói: "Triệu tập tất cả sinh viên Khoa Kiến trúc và Khoa Khảo cổ tới đây làm kiểm tra." Dù sao cậu cũng quen biết những người này... "Kế hoạch như thế nào?" Tiết Trác Lâm hỏi. Trạm Văn Sương: "Lấy lý do trường học yêu cầu sinh viên khám sức khỏe tổng quát, phải thử máu, chụp X-Quang... Tất cả các hạng mục đều phải kiểm tra." "Biện pháp rất hay." Lâm Mạc nói: "Nhưng dùng máy móc khẳng định sẽ không tìm ra bất thường gì, tốt nhất là... dùng Đông trùng làm thí nghiệm." Cậu lục soát Thiên Hưng tìm được một bình dược, bên trong là những viên tròn do Đông trùng cuộn chặt lại, không biết hắn còn tàng trữ bao nhiêu viên nữa ở chùa La Thủy hoặc là giấu ở nơi nào khác... Hiện giờ người đã chết, không thể tìm ra toàn bộ. Lâm Mạc thở dài, nếu người còn sống thì tốt rồi, còn rất nhiều chuyện chưa thẩm tra rõ ràng. Việc sắp xếp khám sức khỏe cho sinh viên cần Trạm Văn Sương và Mạnh Kỷ Nhung ra mặt, bọn họ dựa vào chức vụ đưa ra đề xuất cho Hiệu trưởng, còn công đoạn chuẩn bị máy móc thiết bị y tế do Tịch Tấn Khiêm xử lý. Sau khi kế hoạch an bài thỏa đáng, Lâm Mạc nhốt một con Đông trùng vào một lọ thủy tinh. "Sao đột nhiên lại bắt chúng ta khám sức khỏe? Trước kia làm gì có vụ này..." "Đây không phải chuyện tốt sao, tôi thấy lần này sẽ khám tổng quát toàn diện tất cả các hạng mục, làm chuyên nghiệp như đi bệnh viện luôn, tự nhiên không phải bỏ tiền mà lại biết được tình trạng sức khỏe bản thân." "Nhưng hôm nay tôi có hẹn đi chơi với bạn trai a, chẳng báo trước thời gian đã triệu tập tất cả đến đây..." Trọng Nính xếp hàng phía sau các nam sinh Khoa Kiến trúc, nhớ lại tin nhắn mà Mạc Mạc gửi tới liền nhíu mày. "Nghĩ gì vậy?" Vi Tiếu Kiêu thấy hắn thất thần liền hỏi. "Không có gì." Trọng Nính lắc đầu. Doãn Bạch Vi đứng bên hàng sinh viên nữ, cô ta quay đầu nhìn một cái, tựa hồ muốn nói chuyện với Trọng Nính. Nhưng phía trước rất nhanh đã gọi đến tên cô ta, Doãn Bạch Vi buộc phải tiến vào. Lúc này Lâm Mạc ngồi trên ghế quan sát con Đông trùng trong lọ thủy tinh. Miệng lọ nối với một ống thủy tinh dày, một đầu ống có nút cao su bịt chặt, dễ dàng dùng kim tiêm truyền rút máu vào bên trong. Những mẫu máu của sinh viên được lấy về liên tục, kim tiêm truyền vào, Đông trùng nuốt ăn, một chút dị thường cũng không thấy, ngược lại nó càng lúc càng trở nên béo tốt. Tiêu Tuyết xác nhận đã thả viên thuốc vào ống nước nhà ăn, thầy trò trong trường đã dùng qua thức ăn, nhưng không ai xảy ra chuyện gì. Lâm Mạc đoán, có lẽ vì nguyên nhân nào đó khiến cho đám sâu trùng bị tiêu diệt. Nhưng truy tìm ngọn nguồn không dễ dàng. Cậu trước tiên cho rằng, Thiên Hưng cố tình đưa cho Tiêu Tuyết viên thuốc giả, nhưng suy luận này rất nhanh bị gạt bỏ, bởi vì lão ta một mực muốn lợi dụng Tiêu Tuyết, không thể làm ra hành động như vậy. Giả thiết thứ hai, bên trong đường ống dẫn nước của căng tin có đồ vật gì đó có khả năng tiêu diệt trùng, cho nên những người dùng thức ăn ở đây may mắn thoát nạn. Sau khi cậu kiểm tra đường ống kỹ lưỡng, giả thiết này tiếp tục bị loại trừ. Khả năng cuối cùng. Cậu xác nhận Tiêu Tuyết không nói dối, Đông trùng cũng đã chui vào cơ thể một số người ở đây, có thể khẳng định trong mười người có ít nhất chín người nuốt phải Đông trùng. Nhưng vì sao, cho đến bây giờ bọn họ vẫn không phát bệnh!? Nguyên nhân là gì? Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Mạc đưa ra một kết luận cuối cùng: "Trong cơ thể bọn họ tồn tại một loại trùng khác, mà thứ trùng này có khả năng cắn nuốt Đông trùng..." "Đệt mợ lại còn thế nữa? Hết trùng này đến trùng khác, vũ trụ bao la như vậy chúng có thể đến hành tinh khác sinh sống được không?" Tiết Trác Lâm suýt nữa nhảy dựng lên. Lâm Mạc hắng giọng: "Suy đoán của tôi là như vậy, hiện tại thứ trùng kia không gây hại cho cơ thể bọn họ, chỉ là một loại mầm độc chưa phát tác. Có lẽ đến một thời điểm nào đó bọn chúng sẽ bạo phát lấy đi mạng người... Trước mắt, tôi cảm thấy kẻ tình nghi cũng đang trà trộn trong này." Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương gật đầu. Mọi người đàm luận trong phòng, mẫu máu cũng được đưa tới liên tục. Lâm Mạc một bên tiếp nhận ống máu sau đó bơm vào bình thủy tinh, một bên phiền muộn nói: "Lần này phải mở rộng phạm vi điều tra ra khỏi Khoa Kiến trúc và Khoa Khảo cổ..." Ống máu tiếp theo, giọt máu theo đầu kim truyền vào ống thủy tinh, vừa lọt vào bình... Thoáng chốc, vẻ mặt ai nấy trở nên kinh hãi. Con trùng bên trong lọ thủy tinh vốn đang yên ổn hút máu bỗng giãy dụa mãnh liệt. Đầu tiên nó ngửi được mùi, khi giọt máu kia còn chưa lăn hết ống thủy tinh nó đã điên cuồng nhào tới. Sau khi nuốt giọt máu ấy, con trùng giãy đạp lung tung như muốn phá bình chui ra, cuối cùng thân thể nó dần trở nên xiêu vẹo, xụi lơ như đã chết. "Chết rồi sao?" Lâm Mạc phản ứng. Nhưng mà ngay sau đó, Đông trùng trong lọ lại từ từ bò lên, cơ thể nó bắt đầu thu nhỏ lại. Từ kích thước bằng nửa móng tay cái, nó thu nhỏ thành kích thước của hạt gạo, sau đó chỉ còn to bằng đầu kim, cơ hồ không thể nhìn thấy. Lâm Mạc lẩm bẩm: "Một loại trùng khác..." Cậu lập tức nhìn nhãn tên của ống máu kia – Doãn Bạch Vi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]