Chương trước
Chương sau
Hình như tên là... Lâm Tinh Văn.
Cái tên như vang vọng trong đầu Lâm Mạc, khiến cậu thất thần đứng chôn chân tại chỗ.
Cậu không ngờ một nhánh trùng sư lại có liên quan tới Tinh Văn, mà cái yêu cầu quái đản kia chính là do con trai cậu đề ra...
"Trừ cái này ra không còn điều kiện nào khác?"
Tiêu Diệu lắc đầu: "Không có, vị ân nhân kia là người có quyền thế ở Kinh thị, sau khi một mạch của gia chủ chuyển tới Kinh thị sinh sống đã nhận được rất nhiều trợ giúp từ vị ân nhân ấy."
Lâm Mạc suy tư, chuyện này khiến cho cậu liên tưởng tới Lão Quan Lâu... Để lại cho cậu một lời nhắn cùng với <Lỗ Ban Thư>.
Nhóc con kia không phải là đang lên kế hoạch gì đó chứ?
Sau khi cậu và A Lăng từ trần nó định làm gì?
Tiêu Diệu thấy cậu trầm mặc không nói liền tiếp tục: "Hiện tại các nhánh khác trong tộc trùng sư đều đã ẩn cư không xuất đầu lộ diện nữa, chúng tôi chủ yếu được biết đến với tư cách đan sư chứ không phải trùng sư, bởi vậy cho nên khi nghe cậu nói ra thân phận thật sự của chúng tôi, tôi mới kinh ngạc đến vậy."
Lâm Mạc hiểu rõ bản tính của nhóc con nhà mình, dù thế nào nó cũng không thể làm ra chuyện trái đạo đức.
Việc này tạm thời gác sang một bên, quan trọng là sự tình trước mắt.
"Tôi muốn biết vì sao anh lại tới chùa La Thủy? Còn có ba tộc nhân kia của anh tới đây làm gì? Đông thuật mà tôi nhắc đến trước đây có phải cũng liên quan tới các anh?"
Tiêu Diệu hơi ngập ngừng: "Cậu... vì sao lại biết tới Đông thuật?"
Lâm Mạc nhìn sang Trọng Nính, đem toàn bộ sự việc phát sinh ở công trường thuật lại một lần, ngoài ra còn nói rõ chuyện có người bị sâu chui vào cơ thể.... "Sáng nay tôi đã gặp được Bạch Thời Viên, hắn nói cho tôi biết anh chính là người đề nghị cả đoàn làm phim tới chùa La Thủy."
Vốn chỉ định thăm dò, nhưng hiện tại đã phát hiện thân phận thật của bọn họ cho nên Lâm Mạc không hề e ngại mà nói thẳng.
Tiêu Diệu kinh ngạc, lẩm bẩm: "Thì ra là thế... Có thể để tôi kiểm tra thân thể anh một chút được không?"
Trọng Nính tiến lên.
Trong lòng bàn tay Tiêu Diệu hiện lên một ký hiệu màu xanh lập lòe, anh cầm lấy tay Trọng Nính xem xét, một lúc sau mới buông ra: "Thật không dám giấu diếm, tôi đưa ra chủ ý tới chùa La Thủy cũng là vì muốn điều tra tung tích của đông sư kia, tôi hoài nghi hắn ta ẩn nấp ngay trong chùa."
Lâm Mạc chăm chú lắng nghe.
"Đông thuật tuy rằng chỉ thịnh hành ở Đông Nam Á, nhưng sau đó được du nhập vào N thị, một số người cố tình học tà thuật này, họ không ngại làm hại người khác nhằm mục đích luyện ra thứ được gọi là linh dược trường sinh bất tử."
"Trùng sư bản chất chính là dùng sâu luyện chế dược, nhưng bọn tôi tuyệt đối không tùy ý đả thương người vô tội, đừng nói đến chuyện dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thả sâu cắn nuốt cơ thể người sống."
"Thời điểm Đông thuật mới lưu truyền đến N thị, rất nhiều người hiểu lầm, cho rằng tộc nhân trùng sư chúng tôi ra tay hại người."
Lâm Mạc nói: "Bởi vì đều là người dùng sâu luyện thuốc."
Tiêu Diệu gật đầu: "Đúng vậy, thời điểm đó những tên đông sư kia vô cùng lộng hành, rốt cuộc đắc tội với Miêu gia – một thế lực lớn, bọn chúng vì bảo toàn tính mạng mà vu oan giá họa cho tộc nhân chúng tôi, thậm chí còn giết một số trùng sư lương thiện rồi đổ tội cho Miêu gia... Cứ như vậy, hai bên hiểu lầm ngày càng sâu sắc dẫn đến xung đột gay gắt."
"Khi đó chiến tranh loạn lạc, không có người quyền thế nào bận tâm tới chuyện này, bọn họ coi mạng người rẻ rúng... May mắn có một vị quý tộc ra tay tương trợ, điều tra rõ chân tướng, lại tìm bắt được tên đông sư đầu sỏ... Nếu không sợ là tộc nhân chúng tôi đã diệt vong!"
Lâm Mạc trong lòng khẽ động: "Người mà anh nhắc tới... Lẽ nào chính là Lâm Tinh Văn?"
"Phải, chính là vị đó."
Tiêu Diệu tiếp tục kể: "Trải qua biến cố đó, tộc nhân chúng tôi mất đi rất nhiều thân nhân, ngay cả gia chủ nhánh chúng tôi cũng suýt mất mạng... Tuy rằng tên đầu sỏ đã bị tiêu diệt nhưng từ đó về sau trùng sư và đông sư tuyệt đối trở mặt biến thành kẻ thù không đội trời chung."
Lâm Mạc: "Tôi phát hiện trong cơ thể Bạch Thời Viên cũng có đông trùng."
Tiêu Diệu buồn rầu vò tóc: "Kỳ thật không chỉ Bạch Thời Viên, đạo diễn Vương, Chân Dung và một số nhân viên khác cũng rơi vào tình trạng tương tự."
"Sao lại như vậy?"
"Chuyện này phải kể đến từ lần quay chụp ngoại cảnh tuần trước..."
<Cửu Ca Truyền> là bộ phim cổ trang được đầu tư vô cùng kỹ càng, những đạo cụ như thi thể giả đều yêu cầu độ chân thực cao... Nhân viên đạo cụ không biết từ đâu nhập về mấy cỗ thi thể mô hình, trong đó có lẫn một cỗ "xác đá" giống như đám người Lâm Mạc tìm thấy ở công trường.
"Lúc đó tôi không phát hiện ra tình huống bất thường, sau đó cỗ thi thể kia nứt toác, sâu bò ra đầy sân..." Tiêu Diệu thở dài "Bạch Thời Viên trùng hợp xuất hiện ở đó."
Ngẫm nghĩ lại, Lâm Mạc hỏi: "Anh giấu bọn họ?"
Tiêu Diệu "ừm" xác nhận: "Tôi nào dám nói ra sự thật, đám người Chân Dung ấy khẳng định sẽ bị dọa chết khiếp, thậm chí gây khủng hoảng cho cả đoàn làm phim. Lúc đó bọn họ chỉ cho rằng đạo cụ kia quá cũ nát nên bị sâu làm tổ bên trong."
"Sau đó tôi đi tìm nhân viên đạo cụ hỏi thăm, cậu ta nói có người ra giá thấp hơn mặt bằng chung cho nên cậu ta mới nhập đống thi thể giả đó về, tôi lần theo manh mối điều tra, phát hiện người đó có liên quan tới chùa La Thủy."
Mạnh Kỷ Nhung nghi hoặc: "Đạo cụ quay phim vì sao lại có liên quan tới hòa thượng trên chùa? Không cảm thấy quái dị sao?"
"Tôi lúc đó cũng nghĩ như vậy, nhưng tất cả dấu vết đều chỉ về ngôi chùa này."
Trạm Văn Sương phút chốc nói: "Có người cố ý dẫn dụ các cậu tới đây!"
Tiêu Diệu vẻ mặt ngưng trọng: "Tiêu Phụng Loan cũng nói như vậy..."
"Là tôi không suy nghĩ chu toàn, tôi cho rằng đưa cả đoàn làm phim lên đây có thể tranh thủ che giấu thân phận để điều tra chân tướng, thuận tiện giải quyết sâu trùng trong cơ thể bọn họ... Không ngờ đó chỉ là cái bẫy!"
Lâm Mạc: "Nếu kẻ cố tình dẫn dụ các anh lên đây chính là đông sư kia, chỉ sợ ngay ngày đầu tiên hắn đã xuống tay rồi, tôi lại nghiêng về giả thiết có một kẻ thứ ba đang nhúng tay vào chuyện này."
"Hắn ta núp trong bóng tối, lén lút mang cỗ thi thể bị hạ đông thuật kia trộn lẫn với đạo cụ đoàn làm phim, hơn nữa cố tình để lại manh mối hướng mọi người đến chùa La Thủy... Có khả năng tên đông sư kia cũng không hề biết vì sao các anh lại tới đây."
Giống như năm đó, đông sư giá họa cho trùng sư, châm ngòi mâu thuẫn giữa Miêu gia và tộc nhân trùng sư.
Hiện giờ tình huống tương tự xảy ra, nhưng có điểm biến hóa... Một kẻ thứ ba nào đó muốn mượn tay đan sư để tiêu diệt đông sư, hoặc là muốn cả 2 bọn họ lưỡng bại câu thương.
Tóm lại, kẻ này khẳng định không có ý tốt, bằng không vì sao hắn không chọn cách nói rõ ràng mà lại chọn phương pháp quanh co lòng vòng, còn nhẫn tâm thí mạng biết bao người vô tội? Phỏng chừng cũng là một ác nhân.
Trạm Văn Sương nói: "Chẳng lẽ chúng ta cũng bị dắt mũi?"
Lâm Mạc: "Dẫn sói vào nhà!"
Tiêu Diệu sắc mặt kỳ quái liếc cậu một cái, sói?
Lâm Mạc: "Anh không đối phó được một mình cho nên mới liên lạc với ba người kia sao?"
Tiêu Diệu vẻ mặt buồn bã: "Gia tộc có lệnh, một khi phát hiện tung tích đông sư, lập tức loan báo... Tiêu Phụng Loan là đan sư xuất sắc nhất trong tộc chúng tôi, có hắn ở đây hẳn là có thể chống cự."
edit bihyuner. beta jinhua259
...
Tiêu Tuyết đập nát đồ đạc trong phòng, khóa cửa một mình.
Tiêu Thanh Tư an ủi vài câu liền rời đi, gặp Tiêu Phụng Loan đứng dựa tường cách đó không xa, hắn do dự trong chốc lát liền bước tới: "Sư huynh..."
"Cô ta thế nào rồi?" Tiêu Phụng Loan thanh âm đạm mạc.
"Khóc nháo một hồi, nhất định đòi về cáo trạng với gia chủ."
Tiêu Phụng Loan cười trào phúng: "Cô ta cũng chỉ có bản lĩnh đến thế mà thôi."
Tiêu Thanh Tư: "Sư huynh, nếu Tiêu Tuyết nói lại chuyện này với gia chủ, dựa vào sự sủng nịch của gia chủ đối với cô ta... Có khi nào sẽ gây khó dễ cho vị thiếu niên kia?"
"Nhất định là thế."
Tiêu Phụng Loan phân tích: "Sau khi lão gia chủ qua đời, nhánh chúng ta như rắn mất đầu, không người quản thúc, toàn bộ trên dưới đều tự cao tự đại, nhất là vị gia chủ hiện tại... Ỷ vào nhân mạch mà lão gia chủ dày công bố trí bao nhiêu năm qua, ông ta không biết đạo lý khiêm tốn thu liễm là gì!"
"Hiện tại có rất nhiều người nhìn Tiêu gia chúng ta không vừa mắt, sở dĩ còn nể mặt chúng ta là vì kiêng kỵ linh dược mà Tiêu gia điều chế được thôi."
Tiêu Thanh Tư gật đầu.
Tiêu gia bề ngoài oai phong, kỳ thực gây thù chuốc oán rất nhiều gia tộc khác.
Tiêu Phụng Loan ánh mắt sâu thẳm: "Thanh Tư, chúng ta được nhận về Tiêu gia, được dốc lòng bồi dưỡng hoàn toàn là ân tình của lão gia chủ, không liên quan gì tới vị gia chủ hiện tại, ông ta chỉ coi chúng ta như công cụ để củng cố địa vị của Tiêu Tuyết mà thôi."
"Đừng quên, Tiêu Thanh Ngư vì sao phải rời đi."
Tiêu Thanh Ngư là tên thật của Tiêu Diệu, cũng là em trai ruột của Tiêu Thanh Tư.
Nhắc tới em trai, Tiêu Thanh Tư nắm chặt quyền: "Đệ không quên! Sư huynh, gia chủ không xứng đáng chấp chưởng Tiêu gia, Tiêu Tuyết càng miễn bàn tới. Chỉ có huynh mới có tư cách tiếp nhận chức vụ lão gia chủ để lại mà thôi."
"Sư huynh, thiên tư của huynh là xuất sắc nhất, mạnh gấp 100 lần cái người Tiêu Tuyết phế vật kia, trong tộc rất nhiều người bất mãn với cô ta, chúng ta nhất định sẽ ủng hộ huynh."
Tiêu Phụng Loan vỗ vỗ bờ vai của hắn, không nói thêm gì.
Tiêu Thanh Tư: "Sư huynh, chúng ta có nên nói trước một lời cho vị thiếu niên kia không? Nếu gia chủ thật sự muốn trả thù cho Tiêu Tuyết..."
Tiêu Phụng Loan nhấc tay nhìn chằm chằm ấn ký thanh đỉnh trong lòng bàn tay, đây là ký hiệu xuất hiện nhờ vào một loại biệt dược mà các đan sư nhập môn được phân phát.
Hoa văn lộ ra rõ ràng, thuyết minh Tiêu Phụng Loan có thiên phú xuất sắc.
"Đệ cảm thấy cậu ta là người như thế nào?"
Tiêu Thanh Tư chần chừ: "Một người... khó đoán, khó đối phó,... dù sao thì khẳng định cậu ta không phải người thường! Đệ cũng không hiểu cậu ta làm cách nào bắt Tiêu Tuyết quỳ xuống như vậy."
"Là muốn cảnh cáo ai đó." Tiêu Phụng Loan nói " Cậu ta tìm Tiêu Diệu không biết có chuyện gì, nếu có thời gian đệ đi hỏi Tiêu Diệu xem sao."
"Vâng."
Lâm Mạc lại xuống núi.
Manh mối thu được ngày hôm nay quá phức tạp và hỗn loạn, Tiêu gia, đan sư, trong đoàn làm phim cũng có người bị hạ trùng, còn có mấy tên Mã La, Thẩm Đại Dũng,...
Có vẻ bọn chúng là quân cờ bị một kẻ thứ ba lợi dụng, bọn chúng được bố trí trong ván cờ này nhằm mục đích dẫn dụ mọi người tìm đến chùa La Thủy, tìm đông sư, sau đó giết chết hắn.
Cậu xuống núi thuật lại sự tình cho Đường Diễn Sơ, đến khi trời sẩm tối mới quay trở về.
Dẫm lên từng bậc đá trên con đường núi dẫn lên chùa, không rõ vì sao, ánh sáng đèn hai bên đường có chút mù mịt, giống như bị một lớp bụi mỏng trong không trung che phủ, quang cảnh bốn phía càng thêm mơ hồ.
Lâm Mạc dần dần dừng cước bộ, ngẩng đầu nhìn về phía trước, ánh trăng khuất sau tầng mây dày, chỉ lác đác vài ngôi sao le lói trên bầu trời ảm đảm, xung quanh yên tĩnh không tiếng động. Ngôi chùa tọa lạc phía trên kia như bị bóng tối nuốt chửng, cổng lớn im lìm đóng chặt.
Ban Ban và Tiểu Tố bay ra, ngồi trên vai Lâm Mạc.
Lão tổ tông cũng từ tốn thò đầu khỏi mai.
Lâm Mạc: "Không xong rồi..."
...
Trong sân viện trống trải, hai phe đang giằng co.
Một phe là đám người đoàn làm phim cùng giáo sư, sinh viên đại học đang được Tiêu Phụng Loan và Tiêu Thanh Tư ra sức bảo vệ, phía sau là Thiên Hưng đại sư và một số hòa thượng yểm trợ.
Phe còn lại, một đám ác nhân khuôn mặt lạnh lẽo thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh đèn dầu chập chờn khiến người ta run sợ.
Tào Trấn run rẩy, trốn phía sau Vi Tiếu Kiêu lại bị bắt được: "Đm, cậu trốn sau tôi làm gì, tôi cũng không thể bảo hộ cậu đâu..."
Tào Trấn: "Tôi... tôi quen chân... sợ... sợ quá!"
Vi Tiếu Kiêu: "Tôi cũng sợ đm... Huhu Lâm đại sư a... ngài đi đâu rồi còn chưa về???"
Trọng Nính vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm đám người phía trước.
Mạnh Kỷ Nhung trấn an mấy vị giáo sư.
Trạm Văn Sương cùng Bạch Thời Viên đứng chung một chỗ, ngay bên cạnh Tiêu Diệu. Trạm Văn Sương hỏi: "Tiêu Phụng Loan còn có thể chống cự được bao lâu?"
Xung quanh vị trí đứng của bọn họ rắc một vòng bột phấn màu đen, trong đêm tối thứ bột đó phát ra ánh sáng lợt lạt như những đốm lửa ma trơi, cũng tản ra một cỗ mùi hương kỳ lạ.
Nhờ có mùi hương này mới bảo vệ được bọn họ khỏi biển sâu trùng trên sân.
Tiêu Phụng Loan cùng Tiêu Thanh Tư đứng ở đầu chiến tuyến, Tiêu Tuyết run rẩy nép phía sau bọn họ.
Đối diện, một lão hòa thượng mặc áo bào màu trắng, thoạt nhìn vô hại hiền lành, nhưng phía sau lưng lão ta là một đàn sâu lúc nhúc, chúng giương cao cặp râu và những cái chân rậm rạp lông, nhúc nhích từng tầng thịt béo mập bên ngoài, trườn bò như sẵn sàng tràn sang cắn nuốt con mồi.
Không chỉ thế, đứng giữa đám sâu là các hòa thượng mặc tăng y màu xám, thân thể cứng ngắc, lộ ra lớp da thô ráp xám xịt như đá, hiển nhiên đã bị đông trùng ký sinh lâu dài.
Tiêu Diệu nhìn dược hỏa dưới chân như sắp lụi tàn, khẽ cắn môi: "Không thể kiên trì lâu... Là tôi sơ suất, không ngờ lão ta lại dưỡng nhiều sâu như vậy, nơi này quả thực chính là ổ trùng."
Anh ta cũng không ngờ ngay khi Lâm Mạc vừa rời khỏi đây, trong chùa đột nhiên sinh biến.
Tiếng chuông Phạn vang lên khắp núi, đám sâu từ các gốc cây, bãi cỏ, khe nứt bắt đầu chui ra, tràn khắp mặt sân, cuối cùng dồn ép bọn họ chạy tới sân viện. Quả nhiên đông sư đang ẩn nấp ngay trong chùa – chính là Minh Định đại sư.
Thiên Hưng đại sư xoay xoay phật châu trên tay, thờ dài: "Minh Định, biển khổ vô hạn, quay đầu là bờ."
Lão hòa thượng mặc áo bào trắng cười: "Ta đã đến bờ rồi."
Trạm Văn Sương lạnh lùng cất giọng: "Ông muốn sát hại tất cả chúng tôi? Phạm vào tội ác lớn như thế, đừng hòng tẩu thoát."
"Không sao, bần tăng đã sớm chuẩn bị đầy đủ rồi, giết hết các vị, thay đổi dung mạo, rời đi nơi khác bắt đầu một cuộc sống mới." Minh Định vuốt cằm bình thản nói "Ta đã 130 tuổi, nhưng khuôn mặt chỉ giống như 50 tuổi, lại nuốt thêm linh dược lần này có thể trẻ lại thêm 10 năm... Đến lúc đó chẳng ai có thể nhận ra ta nữa haha!"
Lão ta vẫn bày ra hình tượng đạo mạo đức độ như trước, thậm chí thanh âm nói chuyện cũng từ tốn nhu hòa, không hề lớn tiếng nhưng lại khiến mọi người rét lạnh trong lòng.
Minh Định thấy đám người Tiêu Phụng Loan ngoan cố chống cự, ánh mắt hơi hạ xuống: "Bần tăng quả thực không có ý định làm hại tính mạng các vị, không ngờ đám đan sư lại dám cả gan xông vào đây. Nếu bọn họ vạch trần tội ác của ta thì hỏng chuyện, không bằng ra tay trước!"
Trạm Văn Sương ánh mắt chợt lóe, quả nhiên là có người cố ý dẫn dụ bọn họ tới đây.
Bao gồm cả thi thể xuất hiện ở đoàn làm phim và ở công trường, tất cả đều không phải do Minh Định đưa tới, hơn nữa...
Hắn nhìn về phía đám trùng lúc nhúc kia, tên công nhân Mã La đã biến thành xác đá, còn Thẩm Đại Dũng đang trốn sau lưng Minh Định.
Hai bọn chúng đều tìm cách lên chùa tìm Minh Định, nhưng chỉ có Thẩm Đại Dũng sống sót.
Sự thật gần được hé lộ, viên thuốc mà Thẩm Đại Dũng đưa cho vợ mình uống là do Minh Định cấp, cho nên Minh Định sẽ bảo vệ hắn...
Còn người liên lạc với Mã La khẳng định không phải Minh Định, bởi vậy gã ta xuất hiện ở đây sẽ chỉ khiến cho Minh Định nghi ngờ, chưa kịp lên tiếng thanh minh đã bị đông sư giết chết.
Đối mặt với sự chống cự của Tiêu Phụng Loan, Minh Định vô cùng bình thản, lão chậm rãi nói: "Bần tăng trụ ở La Thủy nhiều năm, dốc lòng nghiên cứu đông thuật, dưỡng trùng nuôi sâu, chúng ẩn nấp khắp các góc trong chùa này, đã nhiều năm như vậy, bần tăng không cần động thủ, để mặc cho các vị giết cả đêm cũng không hết..."
Mạnh Kỷ Nhung cúi đầu nhìn di động, cũng không biết lão già kia dùng thuật pháp gì, từ khi đám sâu bò ra liền chặt đứt toàn bộ tín hiệu liên lạc trong chùa, điện thoại không thể thông, trên tường, trên cửa, trên xà nhà gác mái đều chi chít sâu bò lổm ngổm, chỉ cần tới gần sẽ bị chúng cắn nuốt.
May mắn trên người Tiêu Phụng Loan cùng Tiêu Thanh Tư có mang theo bột dược khắc chế đông trùng, bọn họ cố gắng cầm cự được tới bây giờ.
Hắn tới gần Trạm Văn Sương, nhẹ giọng hỏi: "Lâm tiểu Quán chủ khi nào thì trở về đây?"
Trạm Văn Sương: "Sắp rồi!"
Ngay lúc này, Tiêu Thanh Tư thất thanh hô: "Sư huynh, bột dược của đệ dùng hết rồi."
Mùi thuốc bột kỳ lạ bốc lên trong không trung kết hợp với tiếng nghiến răng ghê người của Tiêu Phụng Loan, phạm vi bao quanh của bột dược dần bị thu nhỏ lại, ánh sáng lập lòe chậm rãi biến mất.
Tình hình ngày càng cam go.
Giống như lời Minh Định nói, bọn họ lẽ nào sẽ chết sạch ở nơi này?
Nghĩ đến đây, trên mặt mọi người tràn đầy tuyệt vọng.
Thời khắc bột dược kia hoàn toàn tiêu biến, Minh Định đại sư nở nụ cười thắng lợi... Bỗng có tiếng động kim loại vang lên, một trận pháp cơ quan bảo hộ vừa được thiết lập.
Trong không trung phát sáng từng đạo kim quang, một tiểu vệ sĩ mặc áo giáp tay cầm thương xuất hiện, nó linh hoạt sà xuống bảo hộ đám người Trạm Văn Sương.
Nhìn tiểu vệ sĩ cao không tới đầu gối, thân thể được hình thành bởi những sợi kim tuyến, áo giáp trên người làm bằng gỗ đang đứng chắn phía trước, mọi người không khỏi sửng sốt.
Tiểu vệ sĩ xuất ra thương dài, cắm thẳng xuống mặt đất, thoáng chốc một đốm lửa dấy lên, đám sâu e ngại rụt lại.
"Lâm đại sư! Là Lâm đại sư!" Vi Tiếu Kiêu kích động hô lên.
Lâm Mạc trong tay cầm một quyển sách lụa phát sáng, không biết từ khi nào đã xuất hiện trên sân viện, cậu đứng uy nghiêm giữa biển sâu và đoàn người, vạch ra một đường ranh giới kim sắc.
Sợ hãi xen lẫn kỳ vọng, sáng tối giao hòa, ánh mắt Lâm Mạc vô định nhưng con ngươi lại đỏ rực như máu, một cỗ hỏa khí rực cháy trong mắt cậu khiến đám ác nhân cảm thấy hít thở không thông.
Lâm Mạc tuy đứng ngược chiều ánh sáng, nhưng thân ảnh nhỏ bé của cậu phản chiếu trong mắt những người đứng sau lại rực rỡ ánh hào quang.
Sách lụa bay lơ lửng trên không trung, mơ hồ có thể nhìn ra hai tiểu thư linh an tọa phía trên.
Ban Ban chỉ vào một thuật pháp nói: "Chủ nhân, kim giáp hộ thân thuật đã thi triển xong, hiện tại có thể dùng ngũ lôi du trì hỏa, đốt sạch đám sâu bọ này." . truyện kiếm hiệp hay
Lâm Mạc: "Được! Cho ta mười giây để học chiêu thức này."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.