🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ

Lâm lão gia tử không khỏi cảm khái duyên phận, không ngờ Tiểu Quý tiên sinh không những giúp ông tìm được hài cốt của con gái, mà khí chất cũng giống người thân đã khuất của ông đến vậy.

Trong trí nhớ của ông, dáng vẻ ông ngoại đã rất mơ hồ, bởi vì ông già rồi, năm tháng cũng đã xa xăm, thật sự đã rất lâu không nhớ tới ông ấy.

Nếu lần này không bị nhắc tới chuyện thương tâm, ông cũng sẽ chẳng nhớ nổi.

Quý Phong nghe vậy, cảm xúc khẽ xao động.

Cậu nhìn Lâm lão gia tử, xác định Lâm lão gia tử vẫn chưa nghĩ gì nhiều mới chậm rãi ăn xong chiếc bánh nướng Hoàng Kiều trong tay, nói sang chuyện khác: "Lát nữa lão tiên sinh muốn đi đâu ạ? Ông xem mấy chỗ này có được không?"

Quý Phong mở mục tìm kiếm trong điện thoại đã tra lúc bắt xe, tới gần đưa cho Lâm lão gia tử.

Lâm lão gia tử vốn muốn có người đi cùng, chỉ cần là Quý Phong thì đi nơi nào cũng đều được.

Trải qua suy nghĩ vừa rồi, ông càng cảm thấy có duyên với Quý Phong, liên tục gật đầu: "Vậy đến chỗ này đi."

Ông ngẫu nhiên chọn một *viên lâm, nơi này có kiến trúc cổ xưa, đúng lúc ông cũng muốn nhìn cảnh đẹp cổ phong ở này.

Quý Phong không ý kiến, chờ Lâm lão gia tử và Lâm quản gia ăn xong, cậu dẫn bọn họ đến viên lâm.

Quý Phong cùng Lâm lão gia tử đi dạo, cậu nghĩ đến lúc kết thúc sẽ cần thời gian khá dài, buổi tối có lẽ không thể ăn tối cùng Phong Lâm.

Cậu bớt thời giờ nhắn cho Phong Lâm một tin, nói mình đang đi cùng Lâm lão gia tử, có lẽ sẽ về hơi muộn chút, bảo hắn ăn tối trước rồi hẵng về nhà.

Phong Lâm rất nhanh đã nhắn lại.

【 Phong: Buổi tối cần tôi đến đón cậu không? 】

Quý Phong đọc những lời này, trong lòng dâng lên ấm áp, khóe miệng không nhịn được cong lên, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ mấy chữ: Không cần đâu, buổi tối tôi sẽ nhanh chóng trở về.

Nhắn xong mới phát hiện đối thoại này có hơi ái muội, giống như cặp chồng chồng già đang báo cáo hành tung vậy.

Lâm lão gia tử đang đi ở phía trước, quay đầu lại nhìn thấy Quý Phong đứng trên con đường rải đầy đá cuội, vẻ mặt cậu dịu xuống, khóe miệng ngậm cười, mặt trời đã ngả về phía Tây, ánh sáng ấm áp chiếu lên người cậu, khiến mặt mày Lâm lão gia tử cũng không khỏi nhu hòa lại.

Lâm lão gia tử chờ Quý Phong bừng tỉnh đi tới, trêu ghẹo: "Bạn gái à?"

Quý Phong hiếm khi đỏ mặt, khẽ hắng giọng một cái: "...... Vẫn chưa phải ạ."

Lâm lão gia tử nghe hiểu ẩn ý, không nhịn được cười ha ha hai tiếng, còn chưa phải ý là còn đang nỗ lực theo đuổi: "Tốt lắm, vậy lão già này chúc cháu ôm được mỹ nhân về nhà trước nhé."

Đáy mắt Quý Phong cũng ngậm ý cười, khóe miệng cong cong, có lẽ bởi vì tâm trạng vui vẻ, nụ cười dường như càng tươi hơn, cậu khẽ vâng một tiếng nói cảm ơn.

Dáng vẻ này của cậu lại làm Lâm lão gia tử có chút ngây ngẩn.

Lâm lão gia tử rất ít thấy Quý Phong cười, vốn cũng chưa thấy được mấy lần, lúc trước Lâm lão gia tử bệnh nặng, Quý Phong làm khách được mời tới đương nhiên sẽ không cười, lần này là lần đầu tiên Lâm lão gia tử nhìn thấy Quý Phong cười như vậy, không biết vì sao rõ ràng bề ngoài không giống, nhưng vừa rồi ánh mắt Quý Phong khi cười lại khiến ông nhớ tới cô con gái mất sớm của ông.

"Cháu......" Lâm lão gia tử mở miệng định nói gì đó, chưa cất lời mà khóe mắt đã phiếm nước, ông vội vàng xoay người, đi về phía trước hai bước mới hòa hoãn được cảm xúc: "Sau này Tiểu Quý tiên sinh tốt nghiệp xong có dự định gì không?"

Quý Phong đi tới đỡ lấy Lâm lão gia tử, nghĩ đến lời xin giúp trước đó của Lâm quản gia, cậu cũng thuận thế trả lời: "Cháu còn chưa nghĩ đến ạ, cháu định sau này mở một cửa hàng xem vận cho mọi người ạ."

Trước đây Quý Phong đã có ý tưởng này, sau khi trải qua chuyện Ngô đại sư, suy nghĩ này càng thêm mãnh liệt, nhất là lần trước đến cục cảnh sát lấy lời khai, cậu phát hiện những năm qua Ngô đại sư đã lén lút mở không ít công ty phong thuỷ, doanh thu cũng không nhỏ.

Nhưng Ngô đại sư là loại nửa vời, ông ta giỏi nhất là hại người, có thể thấy được có bao nhiêu người bị ông ta lừa bịp hãm hại.

Mà những người như vậy còn không ít, cho nên lúc ấy Quý Phong cũng chỉ có một ý nghĩ, tuy sức lực của mình nhỏ bé nhưng vẫn có thể giúp ích phần nào.

Lâm lão gia tử cũng sực nhớ tới Ngô đại sư cùng với đứa cháu trai cả đã bị xoá tên của mình: "Tốt tốt tốt, Tiểu Quý tiên sinh quả nhiên là người có tài năng, với năng lực của cháu, tương lai chắc chắn sẽ thành công."

Quý Phong: "Có thành công hay không cũng không sao cả ạ, sống trên đời chỉ cần không thẹn với lòng là được. Những năm qua Lâm lão tiên sinh đã làm rất nhiều việc thiện, cứu giúp rất nhiều người, ông đã làm rất tốt rồi, có một số việc nên lòng thanh thản."

Lâm lão gia tử nghe hiểu ý trong lời cậu, trong lòng có chút xúc động, bước chân chậm lại, khóe mắt ươn ướt, ông mở miệng, giọng nói mất tiếng hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: "Đời này của ta...... duy nhất có lỗi với con bé. Trong lòng ta, rất khó chịu, cuộc đời con bé...... vốn nên tươi đẹp. Có đôi khi ta nghĩ, nếu khi đó ta không phản đối thì con bé sẽ không rời đi, con bé cũng sẽ không phải chết ở bên ngoài, đứa cháu ngoại của ta...... Có lẽ còn có thể sống."

Quý Phong nghe giọng nói đau đớn hối hận của Lâm lão gia tử, trong lòng cũng có chút chua xót.

Trong thời gian này cậu vẫn luôn suy nghĩ, có nên nói cho Lâm lão gia tử biết hay không.

Cậu đang do dự, đối với bản thân cậu mà nói, cậu đã sống hai đời, đây là đời thứ ba, thật sự cậu đã không còn để tâm đến những việc này, nên có thể đứng ngoài cuộc suy xét một vài việc cũng như về Lâm lão gia tử, hiện giờ chỉ chuyện Lâm nữ sĩ chết đã khiến ông ấy khó chịu như vậy.

Nếu để Lâm lão gia tử biết cháu ngoại của ông không những không chết, thậm chí trong suốt 19 năm qua còn phải nhiều lần trải qua đau khổ mà một đứa trẻ không nên phải hứng chịu, cha mẹ qua đời, cậu mới chỉ mấy tuổi đã bị bắt phải gánh vác gánh nặng gia đình.

Một đứa trẻ, lại phải chăm sóc một đứa trẻ khác, không những thế, cái đứa kia lại còn là do cha ruột của cậu dùng mạng để đánh đổi.

Đối với Lâm lão gia tử mà nói, đây sẽ lại là một đòn giáng lớn.

Chi bằng cứ để ông ấy cho rằng cháu ngoại của mình vẫn chưa ra đời, ít nhất còn chưa sinh ra, còn chưa kịp tới thế gian để chịu khổ.

Những điều Quý Phong đã phải trải qua ở kiếp đầu, cậu không biết nếu Lâm lão gia tử biết chân tướng liệu có càng thêm đau đớn dằn vặt hay không.

Hiện giờ mới chỉ biết chuyện Lâm nữ sĩ, nếu nói ra rồi thì lại có thêm cả cậu nữa.

Đến lúc đó chắc chắn là Lâm lão gia tử sẽ muốn bù đắp cho cậu, thậm chí còn cảm thấy mình nợ cậu, sẽ mang tất cả mọi thứ của Lâm gia tới trước mặt cậu để bù đắp những cực khổ mà cậu đã phải chịu đựng trong quá khứ, điều này sẽ không công bằng với những người khác trong Lâm gia.

Quý Phong cũng không quen như vậy.

Mặc dù kiếp đầu đầy đau khổ và khó khăn, nhưng hiện giờ đối với cậu mà nói, nó đã là chuyện quá khứ qua đi từ rất rất lâu rồi.

Lâu đến kiếp thứ hai có sư huynh đệ, có sư phụ quan tâm, cậu cảm thấy mình đã sớm vượt qua được.

Quý Phong đỡ Lâm lão gia tử, nhẹ giọng an ủi: "Có lẽ, cô ấy chưa bao giờ trách ông."

Lâm lão gia tử sửng sốt, theo phản xạ nhìn về phía Quý Phong: "Tiểu Quý tiên sinh?"

Quý Phong trầm tư hồi lâu rồi chậm rãi nói: "Ông đã dạy dỗ Lâm nữ sĩ rất tốt, cô ấy giống ông cho nên cô ấy cũng cố chấp giống ông, chuyện đã quyết định thì sẽ kiên quyết thực hiện. Cô ấy viết cho ông hai bức thư, bức thứ nhất nhắc tới đứa con chưa ra đời của mình, lúc đó cô ấy muốn mang đứa bé này đến gặp ông, chỉ tiếc, đứa bé không có duyên phận với ông, khi đó cô ấy đau buồn trong lòng, không muốn để ông cũng phải đau khổ. Cho nên cô ấy chọn không trở lại. Những năm đó không phải cô ấy không nhớ ông, cũng không phải giận dỗi, mà là...... cô ấy sợ ông biết cô ấy đã làm những chuyện như vậy sẽ thương tâm mà thôi."

Lâm lão gia tử ngơ ngẩn, đoán được Quý Phong còn che giấu vài chuyện, vẻ mặt có chút kích động: "Con bé......"

Quý Phong nói: "Năm đó cô ấy rời đi vội vã, nhưng cũng rất kiên định. Những năm đó tuy cô ấy sống không dễ dàng nhưng lại rất phong phú, đó cũng là điều cô ấy muốn làm."

Từ hành trình đi tìm hiểu cùng với lời kể của những người trong thôn nói về Thịnh Chiêu và Lâm nữ sĩ, Quý Phong có thể thấy rằng bọn họ được tôn trọng yêu quý như nhau, ngoài việc muốn tìm được em trai Thịnh Chiêu ra, còn có một điều nữa là sau này bọn họ thật sự muốn truyền nối việc thiện này.

Cho dù khó khăn nhưng bọn họ lại cảm thấy rất đáng giá.

Quý Phong hít sâu một hơi, nhẹ nhàng chậm rãi nói ra những chuyện hơn 10 năm trước Lâm nữ sĩ đã làm trước khi cô qua đời và những học trò cô đã dạy dỗ ra: "Trước đây không cháu nhắc tới là vì sợ ông thấy không dễ chịu. Nhưng hôm nay lão tiên sinh có hiểu lầm nên cháu vẫn phải nói ra, cô ấy thật sự không trách ông, cô ấy làm chỉ một phần cho sự nghiệp, một phần chuyện tốt, muốn có thành tựu, muốn có thành công, muốn cho ông nhìn thấy cô ấy đã trưởng thành và nỗ lực, cô ấy cũng giống ông, muốn làm những chuyện trong khả năng, chứ không phải một Đại tiểu thư phụ thuộc vào Lâm gia. Tính cô ấy còn cứng cỏi, cố chấp hơn ông nghĩ nhiều, mặc dù ban đầu là vì giúp chồng mình, nhưng sau này chẳng phải đó là chuyện cô ấy cam tâm tình nguyện muốn làm hay sao? Cho nên, suy nghĩ kia của lão tiên sinh cũng không thể thành sự thực, cho dù năm đó ông có đồng ý chuyện cô ấy với Thịnh tiên sinh đi chăng nữa. Có lẽ những năm đó cô ấy cũng sẽ đi con đường tương tự, Thịnh tiên sinh cũng giống cô ấy, có một trái tim bao dung to lớn."

Không biết từ khi nào Lâm lão gia tử đã rơi lệ đầy mặt, ông không hề biết rằng con gái mình vẫn luôn coi ông là tấm gương.

Trong ấn tượng của ông, ông vẫn luôn cảm thấy con bé mỏng manh dễ vỡ, là viên minh châu ông nâng niu trong lòng bàn tay.

Nhưng ở nơi ông không biết, con bé đã sớm cứng cỏi như bàn thạch, độc lập mà lại kiên cường, đã trở thành kiêu ngạo của ông.

Lâm lão gia tử vẫn luôn yên lặng rơi lệ thật lâu, đã rất nhiều năm ông không sảng khoái khóc lớn một hồi như vậy, từ khi làm người cầm quyền Lâm gia, từ khi thân đứng địa vị cao, ông vẫn luôn nghiêm túc mà cứng rắn, nhưng giờ phút này, ông chỉ là một người cha, kiêu ngạo vì con của mình, cảm thấy tự hào hơn bao giờ hết.

Lâm quản gia cách đó không xa cũng yên lặng rơi lệ.

Chờ Lâm lão gia tử bình ổn tâm tình xong, ông thở dài một hơi, phảng phất chuyện vừa rồi đã gột rửa đau khổ và hối hận vẫn luôn đè nặng lòng ông bấy lâu nay.

Con ông cũng không hề trách ông, mà ngược lại lấy ông làm gương ở nơi ông không biết.

Quý Phong cùng Lâm lão gia tử ăn một bữa cơm chiều, bởi vì chuyện Lâm nữ sĩ, quan hệ hai người càng thêm gần gũi, giống như một đôi ông cháu vậy.

Đặc biệt khi tới nhà hàng, nhân viên phục vụ thật sự nghĩ hai người là ông cháu.

Toàn bộ hành trình Lâm lão gia tử đều mỉm cười, thậm chí còn hy vọng nếu Tiểu Quý tiên sinh thật sự là cháu trai của ông thì tốt rồi.

Quý Phong và Lâm lão gia tử tạm biệt nhau, về đến nhà đã gần 9 giờ, bình thường giờ này lão gia tử cũng đã buồn ngủ, khi Lâm quản gia về đến chỗ ở, lại gửi riêng một tin nhắn cảm ơn Quý Phong.

Sau khi Quý Phong trở về, cậu cất điện thoại mở cửa ra, thấy trong nhà có hơi tối, cậu sửng sốt, chẳng lẽ mất điện?

Khi bước vào, bên trong đột nhiên sáng lên.

Quý Phong theo ánh sáng nhìn lại, không biết từ khi nào trên bàn ăn rực rỡ hẳn lên, có rượu vang đỏ bò bít tết, còn thắp cả nến, trông thế nào cũng giống như...... bữa tối dưới ánh nến.

Quý Phong cảm thấy trái tim hẫng một nhịp, cậu ra vẻ bình tĩnh đi tới: "Anh Lâm còn chưa ăn cơm sao?"

Phong Lâm mặc âu phục phẳng phiu ngồi tại chỗ, trên mặt không thể hiện nhưng trong lòng lại rất căng thẳng, hắn đang nghĩ tối hôm qua tự dưng biến thành mèo chạy về, liệu Quý Phong có cảm thấy hắn quá kỳ quặc hay không, mà hơn nữa thật sự là do hắn tò mò muốn thử.

Hắn lên mạng tìm kiếm làm thế nào để theo đuổi người khác, kết quả đầu tiên hiện ra chính là bữa tối dưới ánh nến.

Hơn nữa vừa vặn buổi tối Quý Phong về muộn, nên hắn đã tự tay làm cái này.

Cùng lắm thì...... cứ thử thái độ trước đã, nếu không ổn thì nói là hắn muốn ăn cái này.

Phong Lâm đi qua kéo ghế giúp cậu: "Đúng lúc bí thư Hách mang một chai vang đỏ tới, tôi nghĩ hôm nay cậu đi cùng Lâm lão gia tử lâu như thế lúc về có lẽ cũng thấy đói, nên chờ cậu cùng về ăn. Nếm thử xem, lần đầu làm không biết hợp khẩu vị của cậu không?"

Quý Phong ngồi xuống, nhìn Phong Lâm phía đối diện ra vẻ trấn định: Bí thư Hách tự dưng vô cớ đưa một chai rượu vang đỏ tới đây ư?

Lúc cầm nĩa cậu không nhịn được cong khóe miệng lên, nhớ lại tối hôm qua lúc cậu chạm vào đuôi anh Lâm, anh ấy đột nhiên biến thành mèo, tối hôm qua Quý Phong không dám nghĩ sâu thêm, hiện giờ......

Quý Phong tâm trạng tốt, ăn tối xong còn chủ động kể hôm nay mình đã đi những nơi nào.

Phong Lâm ở lại phòng khách với cậu đến hơn 10 giờ, hai người mới chia nhau ra đi tắm rồi đi ngủ.

Chờ Phong Lâm trở về phòng, nghĩ đến tối nay Quý Phong nhìn thấy bữa tối ánh nến có vẻ cũng không có biểu hiện không vui, hắn nhớ lại chai rượu vang đỏ lúc nãy đã lấy bí thư Hách ra chắn đạn, bèn gửi cho bí thư Hách một tin.

Nửa đêm, bí thư Hách nhận được tin nhắn sếp sẽ tăng lương cho hắn: ???

Tuy không biết sếp bị làm sao, nhưng mà...... được tăng lương ai mà không thích cơ chứ?

Ngay lập tức những lời hay ý đẹp như không cần tiền đã ồ ạt gửi qua.

Lúc này Phong Lâm mới cảm thấy tội lỗi vơi đi không ít nên an tâm đi ngủ.

Mà bên kia, Lâm lão gia tử trở lại chỗ ở, hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện hôm nay, lúc Quý Phong còn ở bên người thì chưa thấy gì, nhưng đến đêm khuya tĩnh lặng, tuổi ông đã lớn, ngủ cũng ít hơn nên không khỏi suy nghĩ nhiều hơn: "Không ngờ Thịnh Chiêu còn có một đứa em trai......"

Lâm quản gia vừa bóp vai giúp ông, vừa nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, Tiểu Quý tiên sinh cũng sợ lão gia đau buồn cho nên chưa nói ra."

Lâm lão gia tử gật đầu: "Đứa trẻ này có lòng, chẳng trách lần trước thù lao trả cho thằng bé lại đi quyên góp hết cho cô nhi viện. Hình như Thịnh Chiêu cũng xuất thân từ cô nhi viện, có lẽ thằng bé đã tra được điều này, đã biết những việc này nên mới làm như vậy."

Lâm quản gia liên tục đồng ý: "Tiểu Quý tiên sinh thật sự là người rộng lượng, điểm này, giống lão gia, cũng giống Đại tiểu thư."

Lâm lão gia tử lại chợt suy nghĩ, ông hoảng hốt nhớ đến lần trước khi thấy Quý Phong cười, một khắc đó, ông thật sự cảm thấy đứa trẻ kia cười lên cực kỳ giống cô con gái số khổ của mình: "Ông có cảm thấy Tiểu Quý rất giống...... Uyển Uyển không?"

Uyển Uyển là nhũ danh của Lâm nữ sĩ.

Lâm quản gia sửng sốt, không biết lão gia nói giống, là giống cái gì?

Ông suy nghĩ, rồi uyển chuyển nói: "Tính cách của Tiểu Quý tiên sinh thật sự rất giống Đại tiểu thư."

Lâm lão gia tử lại lắc đầu, suy nghĩ này như lên men, không thể nào áp chế được.

"Không phải cái giống này...... Tôi nhớ rõ ảnh chụp ở nhà cũ, tấm ảnh trắng đen của ông ngoại tôi ấy, hình như ở trong thư phòng, ông gọi điện thoại, bảo thím Lưu đến thư phòng một chuyến, tìm bức ảnh kia, chụp gửi qua đây cho tôi xem."

"Hả? Đã trễ thế này, nếu không để mai rồi nhắn nhé ạ?" Lâm quản gia nhìn đồng hồ, hiện tại đã khuya, lão gia nên nghỉ ngơi rồi.

Hơn nữa còn phải tìm ảnh, việc này phải kéo dài nửa giờ mới xong.

Lâm lão gia tử lại lắc đầu: "Đi tìm đi."

Lâm quản gia thấy lão gia tử chấp nhất nên cũng không khuyên nữa, nhanh chóng cầm điện thoại đưa chỉ thị cho bên nhà cũ ở thành phố S.

Hơn hai mươi phút sau, một bức ảnh được gửi đến điện thoại Lâm quản gia.

Lâm quản gia lập tức đi tới, ấn mở phóng lớn đưa cho Lâm lão gia tử.

Lâm lão gia tử đeo kính viễn thị lên, cúi đầu xuống thì thấy người đàn ông phảng phất như thư sinh bước ra từ hơi thở sông nước Giang Nam, quang ảnh hắt lên mặt ông, hơn phân nửa không nhìn thấy rõ, nhưng càng như vậy càng mang đến cho người ta cảm giác thời đại cực kỳ duy mỹ.

Lâm lão gia tử nhất thời nhìn đến ngây người.

Lâm quản gia vốn cũng chỉ nhìn một cái, nhưng thấy rồi cũng có chút xuất thần, không khỏi lẩm bẩm: "Thật, thật kỳ lạ, rõ ràng không quá giống, nhưng khí chất và thân hình này...... thật sự, thật sự rất giống......"

Giống ai đương nhiên không cần nói cũng biết.

Lâm quản gia lại nghĩ đến câu hỏi của Lâm lão gia tử vừa rồi, giật bắn cả người một cái, một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi nảy ra, ông nghiêng đầu nhìn lão gia, quả nhiên thấy lão gia nhìn bức ảnh này cũng suy nghĩ xuất thần, môi run rẩy, tựa hồ đang kích động vì điều gì đó.

Lâm quản gia nhanh chóng đi qua, nhẹ nhàng đỡ lấy lão gia: "Lão gia ngài nhất định phải bảo trọng, đừng kích động, nhất định đừng kích động, nếu việc này là sự thật thì chính là chuyện rất tốt, chỉ là hiện tại còn chưa xác nhận, ngài nhất định phải bảo trọng."

Lâm lão gia tử hít sâu mấy hơi mới áp được nỗi kích động xuống, hồi lâu sau mới nắm thật chặt điện thoại: "Tôi nhớ...... Tiểu Quý, nó là cô nhi đúng không?"

Lâm quản gia gật đầu: "Đúng vậy, không sai, lần trước đã điều tra thân phận của cậu ấy trước khi phái người mời Tiểu Quý tiên sinh tới. Nghe nói hơn 5 tuổi cha mẹ cậu ấy gặp tai nạn nên đã qua đời, sau này một mình đi theo thôn dân vào núi nhặt ít đồ khô đi bán, sau đó nữa được một bác sĩ khoa ngoại giúp đỡ đi học, mấy tháng trước thì thi đỗ đại học C."

Lâm lão gia tử nghe thấy 5 tuổi cha mẹ gặp tai nạn không còn thì bình tĩnh lại một chút, nhưng suy nghĩ lúc nãy có làm thế nào cũng không biến mất.

Đặc biệt là chuyện này xảy ra quá trùng hợp.

Thằng bé cũng giống ông ngoại ông, lúc cười lại giống Uyển Uyển......

Ông có một trực giác đây là vận mệnh chú định.

"Đưa thông tin của thằng bé tới đây, tôi muốn xem lại, cả tình huống của cha mẹ thằng bé, tôi cũng muốn biết."

Lâm lão gia tử lại nhịn không được cúi đầu nhìn bức ảnh, không chỉ thế lần này ông lấy điện thoại của mình ra, tìm được ảnh Lâm nữ sĩ ông chụp được giấu trong album điện thoại thỉnh thoảng lấy ra xem, càng xem càng không khỏi đỏ vành mắt.

Lúc này Lâm quản gia cũng không dám thúc giục lão gia tử đi ngủ, ông thấp giọng ra ngoài phân phó, thông tin vốn đã điều tra xong, có điều lần trước lão gia tử bệnh nặng, ông chỉ xem qua thấy không thành vấn đề bèn cho người mời đến thành phố S.

Cho nên lấy lại thông tin cũng chỉ cần gọi điện thoại.

Chờ tư liệu gửi lại đây, Lâm quản gia chưa kịp đọc mà đi tới ngồi xổm xuống, đưa cho lão gia tử xem.

Lâm quản gia cầm điện thoại phóng lớn hình ảnh thông tin, ánh vào mắt đầu tiên chính là một tấm ảnh thẻ, bên cạnh là ngày sinh và các thông tin khác như trình độ học vấn.

Nhưng khi Lâm quản gia và Lâm lão gia tử vô tình đảo qua, nhìn đến thời gian sinh ra, hai người đều sững sờ tại chỗ.

Bởi vì cái ngày này quá quen thuộc.

Đúng là cái ngày không lâu trước đó bọn họ mới khắc trên bia mộ, là ngày giỗ của Lâm nữ sĩ.

Lâm lão gia tử đột nhiên ho một cái, che miệng gắt gao nhìn chằm chằm ngày sinh, thậm chí quên cả phản ứng, ông đỏ mắt, vốn chỉ là một suy nghĩ, nhưng nhìn cái này ngày, liên tưởng đến không ít chuyện trước đó Quý Phong vẫn luôn che giấu, nếu thật sự chỉ là chuyện của khách hàng thì vì sao thằng bé phải che giấu?

Còn cái ngày này, đúng là ngày tháng Uyển Uyển qua đời.

Khi đó Quý Phong chỉ nói 30 năm trước đứa bé kia không thể ra đời, nhưng lại chưa nói có thể 20 năm trước Uyển Uyển không mang thai một đứa khác......

Lâm quản gia cũng quá kinh sợ nhất thời quên phản ứng, chỉ là......

"Lão gia, nếu Tiểu Quý tiên sinh thật sự là...... Nhưng vì sao cậu ấy không nói?"

Giờ phút này đầu óc Lâm lão gia tử thanh tỉnh hơn bất cứ lúc nào: "Đi điều tra trước. Thằng bé Tiểu Quý nói Thịnh Chiêu từng ở cô nhi viện, còn có một đứa em trai, 10 năm sau bọn họ vào trong thôn dạy học, nếu từng ở cô nhi viện thì chắc chắn sẽ để lại manh mối, chắc chắn lúc ấy Tiểu Quý cũng từ manh mối này mà tìm được. Lấy thành phố S làm phạm vi, tìm toàn bộ tất cả các cô nhi viện xung quanh một lần, xem có thể tìm được manh mối nào vềThịnh Chiêu hay không, còn nữa, dựa theo thời gian Tiểu Quý sinh ra năm đó, đi điều tra thôn thằng bé sinh ra, các thôn xung quanh đều dò hỏi tìm hiểu kỹ càng, chuyện này...... lặng lẽ mà làm, đừng để người khác biết."

Lâm quản gia đã hiểu ý Lâm lão gia tử, trước khi mọi chuyện được xác định cũng sợ rằng chỉ là hiểu lầm, hoặc chỉ là do Quý Phong tốt bụng, nếu để người khác biết bọn họ lại đi điều tra lại, nếu chứng thực không phải sẽ làm Tiểu Quý tiên sinh hiểu lầm mà thấy lạnh lòng.

Lâm quản gia muốn nói không bằng đi hỏi thẳng Tiểu Quý tiên sinh.

Nhưng nếu Tiểu Quý tiên sinh muốn nói thì cũng sẽ không thể không đề cập tới này.

Thậm chí nếu lần này không phải vì lão gia quá đau buồn thì thậm chí chuyện 10 năm qua Đại tiểu thư sống khổ như vậy Tiểu Quý tiên sinh cũng sẽ không nói ra.

Lâm quản gia biết chuyện này không điều tra rõ, sợ là lão gia không thể an tâm, ông tìm vệ sĩ tới bảo vệ lão gia tử, còn ông tự mình đi sắp xếp từng việc một.

Ngày hôm sau Quý Phong tỉnh lại khi trời chập sáng, cậu nằm tại chỗ mở to mắt, không ngồi dậy.

BÌnh thường vào lúc này cậu vừa tỉnh đã rời giường, nhưng hiện tại lại không muốn động đậy.

Cậu nghĩ đến bữa tối dưới ánh nến tối hôm qua Phong Lâm làm, trước kia không hề nghĩ rằng Phong Lâm có khả năng cũng có ý với cậu, cho nên cậu cũng không nghĩ theo hướng này.

Hiện giờ ngẫm lại, nếu anh Lâm thật sự không có ý gì khác với cậu thì cần gì phải mất công tự nấu cơm cho cậu như vậy?

Bởi vì cậu đã gửi tin nhắn nói mình và Lâm lão gia tử ăn cơm ở bên ngoài rồi.

Cả chuyện chuyển đến nơi này, anh Lâm nói chuyển đến là chuyển đến lập tức, cho dù hiện giờ nguy hiểm đã qua, cậu không nhắc, anh Lâm cũng không nói muốn rời đi.

Căn nhà này lúc cậu mua cũng không lớn, cậu ở chỗ nào đều quen không sao cả, nhưng bình thường Phong Lâm ở một mình trong một căn biệt thự.

Còn cả cánh tay bị thương lần trước nữa, bí thư Hách thật sự bận đến mức cần một "người ngoài" là cậu đến giúp đỡ chăm sóc hắn tận một tuần ư?

Nếu...... Chỉ là vì cố ý muốn ở bên cậu nhiều hơn thì sao?

Nghĩ vậy, bên tai Quý Phong hơi nóng lên, cậu chậm rãi ngồi dậy, một khi đã như vậy...... Không bằng thử một phen.

Quý Phong dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng, ra bên ngoài, Phong Lâm còn chưa dậy.

Cậu đi rửa mặt, khi đi ra cũng đúng lúc ra ngoài Phong Lâm, chào hỏi cậu: "Buổi sáng muốn ăn gì?"

Quý Phong: "Tối hôm qua anh Lâm đã làm bữa tối ánh nến rồi, bữa sáng để tôi làm đi, bát mì canh suông được chứ?"

Phong Lâm tất nhiên không ý kiến, đừng nói là vì Quý Phong có tay nghề tốt, cho dù có ăn mì sống, hắn cũng không ngại.

Khi Phong Lâm đi rửa mặt, Quý Phong làm nóng chảo bắt đầu xào trứng, chờ lát nữa nấu canh, hương vị mì sẽ thơm hơn rất nhiều, bỏ hành gừng tỏi, lại đổ thêm nước canh, bây giờ không có thời gian hầm canh, nhưng bình thường cậu sẽ mua một ít gói nước dùng canh, điều chế tuy không bằng trực tiếp nấu, nhưng ăn cũng rất ngon.

Phong Lâm ngửi hương vị đi tới, giúp cậu bưng đến phòng khách.

Ăn xong, Phong Lâm chủ động mang bát đĩa đi rửa sạch.

Quý Phong buổi sáng tiết đầu không có lớp, cậu ngồi một chỗ xem Phong Lâm bắt đầu chuẩn bị đi làm, cửa phòng tắm không đóng, từ góc độ này cậu có thể nhìn thấy Phong Lâm đang đeo cà vạt trước gương, hơi ngửa đầu lên, lộ ra cái cổ thon dài, cùng với hầu kết thi thoảng khẽ nhúc nhích, xuống chút nữa là cúc áo sơ mi trên cùng, cánh tay rắn chắc khẽ nâng thắt cà vạt.

Khi Phong Lâm sắp nhìn qua đây, Quý Phong xoạch cái xoay đầu lại, mở TV lên, đổi loạn kênh.

Phong Lâm chuẩn bị xong xuôi đi ra ngoài, thấy Quý Phong nhàn rỗi như vậy, cũng không vội đi, hắn đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống, xem cùng cậu trong chốc lát.

Hắn là chủ tịch, cũng không cần vội vã.

Phong Lâm thấy Quý Phong xem tin tức sáng sớm mà cũng nghiêm túc như vậy, chần chờ một hồi, vẫn lên tiếng: "Buổi tối đi ra ngoài ăn nhé? Tôi để bí thư Hách chọn vị trí?"

"Đi ra ngoài ăn ư?" Quý Phong không chuyển tầm mắt qua, trước kia không phát hiện nhưng bây giờ cẩn thận nghe, có thể từ vẻ bình tĩnh trên mặt Phong Lâm cùng với trầm thấp vững vàng trong thanh âm nghe ra một chút vi diệu: "Tối nay sợ là không được, tôi có hẹn với anh Lê rồi."

"Lê Ngạn Hoài?" Phong Lâm kinh ngạc: "Cậu ta đã trở lại rồi sao?"

Quý Phong nói: "Buổi chiều trở về, buổi tối chúng tôi ra ngoài ăn, cho nên tối nay có lẽ anh Lâm phải ở nhà một mình mất rồi."

Phong Lâm môi mỏng khẽ mím, sao nhanh như vậy đã trở lại rồi? "Hôm nay tôi không bận, cũng đã lâu rồi chưa gặp Lê ảnh đế, không bằng cùng đi nhé."

Nếu là bình thường Quý Phong tất nhiên sẽ đồng ý, nhưng hôm nay thì khác, cậu lắc đầu từ chối: "Anh Lê nói tối nay có chuyện muốn nói riêng với tôi, e rằng phải để ngày khác lại gặp nhau sau."

Phong Lâm da đầu tê rần: Nói chuyện riêng ư?

Phong Lâm nhận ra Quý Phong định một mình đến hẹn, hắn chỉ có thể chấp nhận.

Khi hắn ra đến cửa, Quý Phong nhắc nhở một câu: "Anh Lâm, nếu buổi tối tôi về muộn thì anh cứ ngủ trước đi."

Phong Lâm: "...... Được."

Ra bên ngoài, Phong Lâm đứng trước cửa, quay đầu lại nhìn cửa nhà đóng chặt, trong đầu tính toán khả năng tạm thời tăng thêm việc cho Lê Ngạn Hoài.

Cuối cùng, chỉ có thể rũ mắt đến hầm đỗ xe.

Tối hôm qua bí thư Hách mới được tăng lương nên rất vui vẻ, hắn đích thân tới đón Phong Lâm, chỉ là khi sếp ngồi vào trong xe, hắn cứ cảm thấy tâm trạng sếp có vẻ như không quá tươi đẹp: "Sếp ơi? Bây giờ đi nhé?"

Phong Lâm ừ một tiếng.

Bí thư Hách xác định tâm trạng sếp thật sự không tốt.

Bí thư Hách lo lắng bồn chồn đưa sếp đến văn phòng, vừa định rời đi, Phong Lâm chợt gọi bí thư Hách lại: "Cậu nói xem, nếu một người muốn hẹn riêng cậu, muốn nói một chuyện cho mỗi mình cậu thì có thể là chuyện gì?"

Bí thư Hách: "???" Hắn cẩn thận hỏi một câu: "Một nam một nữ ư?"

Phong Lâm lắc đầu: "Không phải."

Bí thư Hách thở phào nhẹ nhõm: "Vậy có lẽ là để trút hết cay cú thường ngày gặp phải."

Phong Lâm: "...... Nếu không thường gặp nhau thì sao? Rất lâu mới gặp một lần, lần này còn nhất định phải gặp riêng. Mà một người khác còn nói buổi tối có thể chơi đến rất khuya mới trở về."

Trong lòng bí thư Hách lộp bộp một cái, không phải là có ai hẹn Quý tiên sinh đấy chứ? "Vậy...... có lẽ...... là có việc gì đó."

Phong Lâm không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Bí thư Hách không kiên trì được: "Hoặc là chuyện rất quan trọng không thể nói cho người ngoài, hoặc chính là...... thổ lộ tình cảm, không muốn để người khác biết."

Dù gì, hai người đàn ông bình thường sẽ là vế trước, nhưng Quý tiên sinh thích đàn ông nên cả hai vế đều có khả năng.

Phong Lâm cảm thấy càng xuyên tim: "............"

Bí thư Hách cả ngày cũng không dám quấy rầy sếp, sợ bị vạ lây cá trong chậu.

Phong Lâm mãi cho đến lúc sắp tan tầm cứ nhìn chằm chằm điện thoại, muốn liên lạc với Quý Phong nhưng rồi lại sợ quấy rầy cậu.

Cuối cùng, đến thời gian tan làm trở về nhà.

Nhỡ Quý Phong chỉ nói vậy thôi nhưng sẽ nhanh chóng trở về thì sao?

Phong Lâm chờ đợi, kết quả nhìn kim đồng hồ chỉ đến 10 giờ, Phong Lâm cuối cùng cũng không nhịn được lấy điện thoại ra, nhưng mới vừa lấy ra đã nghe thấy cửa mở, hắn lập tức ngồi thẳng người lại, đặt điện thoại xuống, nhìn TV, làm bộ như còn chưa ngủ.

Ai ngờ đưa mắt thoáng nhìn, lại nhìn thấy khi Quý Phong vào nhà, trong tay còn ôm một bó hoa hồng to đùng: ???

Lúc này hắn hoàn toàn không thể bình tĩnh nữa, tặng hoa hồng ư?

Một minh tinh như Lê Ngạn Hoài không sợ bị chụp được sao?

Còn nữa, từ khi nào cậu ta đã có ý này rồi?!

Quý Phong ôm một bó hồng lớn đi vào, khi đi cậu còn cẩn thận quan sát, cái người vốn đang bình tĩnh ngồi trên sô pha nhìn về phía cậu, trông thấy hoa hồng thế là cái đầu quay sang vẫn luôn để vậy không vặn trở về, biểu cảm trên mặt rốt cuộc cũng không phải mặt than nữa, mà là khiếp sợ và không thể tin nổi, hắn nhíu mày, một bộ trời sập tới nơi.

Quý Phong cố gắng kìm lại khóe miệng muốn cong lên, vừa đóng cửa vừa bình tĩnh hỏi: "Anh Lâm còn chưa ngủ sao?"

Phong Lâm khẽ mở miệng, hắn muốn làm mình bình tĩnh lại chút, nhưng ánh mắt không thể rời khỏi bó hoa hồng.

Ý nghĩa của hoa hồng đỏ hắn vẫn hiểu.

Lê Ngạn Hoài dám tặng, Quý Phong lại nhận...... Là có ý gì?

Khuôn mặt Phong Lâm chậm rãi nghiêm trọng, hắn có hơi hối hận vì mình cứ mãi không dám thổ lộ, bây giờ thì bị người khác nhanh chân đến trước mất rồi?

Quý Phong ôm hoa hồng đi từng bước về phía Phong Lâm, khi cậu tới gần, Phong Lâm cũng vẫn không thể rời mắt khỏi bó hồng trong ngực cậu, thẳng đến khi Quý Phong đứng yên trước mặt hắn, hắn mới khẽ ngửa đầu lên nhìn.

Quý Phong cuối cùng không giả vờ được nữa, trong ánh mắt ánh lên ý cười, cậu thản nhiên đưa bó hồng đỏ trong tay về phía trước: "Đẹp không?"

Phong Lâm nhìn bó hồng tươi đẹp rực rỡ, rất đẹp, vấn đề là...... Đây là tình địch tặng cho Quý Phong, hắn có thể nói đẹp được sao?

Cái chữ đó kẹt ở trong họng, nói không nên lời.

Quý Phong cũng không nóng vội, cậu hơi cúi người, đôi mắt hoa đào tràn đầy ý cười giả vờ thất vọng: "Thật sự rất xấu sao?"

Phong Lâm cuối cùng vẫn bại trận vì không muốn làm Quý Phong thất vọng, giọng nói vừa nhẹ vừa khẽ: "Rất, đẹp."

Quý Phong hoàn toàn cười ra tiếng, tim Phong Lâm như đang nhỏ máu, ai ngờ nháy mắt tiếp theo, Quý Phong đột nhiên nhét cả bó hồng đỏ tươi đẹp trong tay vào lòng hắn: "Nếu đẹp, vậy thì tặng cho anh."

Phong Lâm: ???

Hắn nhất thời không kịp phản ứng, Quý Phong...... có ý gì?

Ý cười nơi đáy mắt Quý Phong càng thêm rõ ràng khi cúi người xuống, dường như gần trong gang tấc: "Nếu đã nhận hoa của em, vậy anh có đồng ý làm bạn trai của em không?"

Phong Lâm: "!!!"

Có lẽ vì quá khó tin, vẻ mặt Phong Lâm nhất thời không duy trì được, một lúc lâu sau mới khẽ chớp mắt một cái, lại thấy ánh mắt Quý Phong đang nhìn mình, người trước mặt rõ ràng rất nghiêm túc, đôi mắt hoa đào ngậm ý cười phảng phất đang tỏa sáng, cuối cùng Phong Lâm mới bừng tỉnh, đáy mắt bỗng chốc dậy sóng, trái tim vì chuyện này mà kịch liệt phập phồng không thể khống chế, hắn mở miệng cất lời mới phát hiện giọng mình đã khàn đi: "Em...... nói thật sao?"

Quý Phong: "Đương nhiên còn thật hơn cả vàng, đây chính là bó hoa sau khi tan học em chạy hai tiếng đồng hồ đích thân tự hái, tự gói, anh có thích không?"

Phong Lâm không ngờ rằng dưới kinh hãi lại là bất ngờ, hắn lẩm bẩm một tiếng: "...... Thích."

Quý Phong: "Vậy...... bạn trai thì sao? Có làm không?"

Phong Lâm không chút do dự, nhanh chóng gật đầu sợ cậu đổi ý: "Làm!"

Có lẽ nhận ra mình nói quá nhanh, không đủ chân thành, hắn lại lặp lại một lần nữa, nhưng khi thấy ý cười ngày càng nồng đậm trong mắt Quý Phong, hắn hơi ngẩn người: Không phải chứ, rõ ràng là hắn muốn theo đuổi Quý Phong, thế nào mà ngược lại biến thành hắn được theo đuổi rồi?

Tuy Quý Phong đã đoán ra tiếng lòng của Phong Lâm, từ buổi sáng cậu đã bắt đầu thử, cho đến khi xác định, rồi đến quyết định chủ động xuất kích, cũng thật sự nghe được Phong Lâm đồng ý, trái tim vẫn luôn treo trên cao cuối cùng cũng buông xuống.

Lại nhìn người trước mặt, Quý Phong nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Phong Lâm, ngón tay bất giác có chút ngứa: "Nếu hiện tại anh đã là bạn trai em, vậy bạn trai ơi, em xin anh một chuyện được không?"

Phong Lâm hiện tại còn chưa hoàn hồn, vô thức ừm một tiếng: "Được."

Quý Phong: "Vậy anh có thể biến lại thành mèo cho em vuốt một lúc được không?" Lâu vậy rồi không vuốt, nghĩ phát thèm.

Phong Lâm: "............"

Ngày hôm sau Quý Phong tỉnh lại, vừa mở mắt ra vô thức nhìn sang bên cạnh, kết quả vẫn trống rỗng.

Tối hôm qua khi cậu nói ra thỉnh cầu kia, Phong Lâm sửng sốt hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, chỉ tiếc, vì không để ngày đầu tiên dọa chạy người yêu mới nhậm chức, Quý Phong đã rất kìm nén, chỉ vuốt một lát, thật sự chỉ một lát thôi, thậm chí còn chưa hôn cơ.

Nhưng mà người đã là của cậu rồi, sau này còn không phải muốn vuốt thế nào thì vuốt thế đó hay sao?

Quý Phong tâm trạng cực kỳ tốt rời khỏi giường, cậu dậy sớm, Phong Lâm còn dậy sớm hơn, vẫn là sandwich, cậu đi tới giúp hắn bày bữa sáng: "Sao anh dậy sớm vậy?"

Phong Lâm nào dám nói mình trắng đêm không ngủ.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy có hơi không chân thật, cho đến khi nhìn thấy Quý Phong xuất hiện, cậu thản nhiên đi tới ôm hắn một cái, hắn mới tin tưởng, hắn thật sự...... bị Quý Phong dùng một bó hoa tán đổ.

Nhưng nhớ đến dáng vẻ Quý Phong thành kính vuốt mèo tối hôm qua, Phong Lâm không khỏi nghĩ, Quý Phong xác định không phải vì muốn sờ mèo nên mới xuống tay với hắn đấy chứ?

Quý Phong không biết suy nghĩ của Phong Lâm, hai người ăn sáng xong, Quý Phong ngồi tại chỗ nhìn Phong Lâm đeo cà vạt, lần này cậu ngứa ngáy không nhịn được nên đi theo, dựa vào cửa phòng tắm nhìn Phong Lâm.

Rồi trơ mắt nhìn anh Lâm bình thường nghiêm trang mặt than, nhưng nay tay tự dưng lại trượt, không thắt cà vạt được.

Trong mắt Quý Phong hiện lên ý cười: "Hay để em giúp anh nhé?"

Phong Lâm nghiêng đầu mở miệng định nói không cần, rồi lại nhịn không được muốn gật đầu, cuối cùng vẫn khuất phục tiếng lòng: "Được."

Quý Phong đi tới, Phong Lâm nghiêng người, rũ mắt xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy hàng lông mi của Quý Phong, khóe miệng khẽ cong lên có vẻ tâm trạng rất tốt, động tác cậu mới lạ lại dịu dàng, cảm xúc của cậu cũng nhiễm sang Phong Lâm, tầm mắt hắn bất giác dừng trên mặt cậu mãi, dần dần tầm mắt hạ xuống, ánh mắt không nhịn được cuối cùng dừng lại trên đôi môi cậu.

Phong Lâm nhận ra mình đang nghĩ cái gì, vội vàng quay đầu ra chỗ khác.

Có điều đôi tai ửng đỏ làm bại lộ suy nghĩ vừa rồi của hắn.

Quý Phong khẽ liếc nhìn, tiếp tục hạ mắt nghiêm túc học phương pháp thắt cà vạt bình thường Phong Lâm hay làm, bởi vì chưa từng thắt cho người khác cho nên lúc đầu không thành thạo, nhưng cậu học tập tốt, sau đó làm nhanh hơn nhiều, rất nhanh đã thắt xong.

Thuận tiện giúp Phong Lâm sửa sang lại áo sơ mi, cuối cùng là âu phục.

Phong Lâm không biết từ khi nào đã quay đầu lại, cúi đầu cứ như vậy nhìn Quý Phong, chạm mắt với cậu lại nhanh chóng rời đi: "Thắt, thắt xong rồi?"

Quý Phong cười nói: "Vâng."

Phong Lâm nhìn vào gương, từ trong gương nhìn thấy Quý Phong cũng đang nhìn qua đây, tầm mắt hắn không khỏi bay đến phía môi cậu.

Cuối cùng vẫn thành thật đàng hoàng theo Quý Phong ra khỏi phòng tắm.

Buổi sáng Quý Phong không có tiết nên không cần đi học, cậu tiễn Phong Lâm ra tận cửa, khi nhìn Phong Lâm đi ra ngoài, cậu đột ngột gọi Phong Lâm một tiếng: "Anh Lâm."

Phong Lâm theo phản xạ quay đầu lại, chỉ thấy trước mắt tối lại, ngay sau đó trên môi chợt lạnh cùng với một tiếng "thuận buồm xuôi gió", cánh cửa trước mặt đã đóng lại.

Phong Lâm ngây ngốc đứng tại chỗ hồi lâu quên cả nhúc nhích.

Khi chợt nhận ra, Phong Lâm: "!!!"

Quý Phong đóng cửa lại hạ mắt xuống, trái tim cũng không nén được đập nhanh liên hồi, cậu đợi một lát rồi chậm rãi ngồi lại về sô pha.

Không biết qua bao lâu, cửa nhà đột nhiên vang lên, rồi lại bị mở ra.

Quý Phong: ???

Cậu khó hiểu nhìn qua thì thấy Phong Lâm đi rồi lại quay trở về, lập tức đi tới phía cậu.

Quý Phong: "............"

Nửa giờ sau, Quý Phong nhìn cửa nhà một lần nữa đóng lại, sờ đôi môi bị rách hơi sưng lên, cậu không nhịn được cười, nói thầm một câu: Đúng là họ mèo mà, người khác thì hôn, anh thì gặm.

Cả một buổi sáng bí thư Hách có chút kinh hồn táng đảm, cứ cảm thấy hôm qua sau khi sếp hỏi vấn đề kia thì cả ngày tâm trạng không yên, hôm nay lại càng thêm kỳ lạ.

Hiếm khi đi làm trễ nửa giờ thì thôi, đã vậy còn đang ngẩn ngơ.

Hắn đi qua bảo sếp ký tên, nhưng sếp lại nhìn hợp đồng đến ngây người.

Đây...... đây không phải là sếp bị sốc quá đấy chứ?

Lại một lần nữa sếp chẳng nghe hắn nói chuyện, bí thư Hách nghĩ nghĩ, quyết định khuyên sếp một phen: "Sếp ơi?"

Phong Lâm hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần: "Hả? Cái gì?"

Hắn cúi đầu, phát hiện trong tay không có hợp đồng, rồi lại nhìn về phía bí thư Hách.

Bí thư Hách nói lời thấm thía: "Sếp, hôm nay sếp sao vậy? Có phải không thoải mái hay không? Tối hôm qua tôi đã hỏi thăm rồi, bên Lê ảnh đế đến tối khuya mới kết thúc quay chụp, cho nên, ngày hôm qua người hẹn Quý tiên sinh chắc chắn không phải Lê ảnh đế."

Phong Lâm ồ một tiếng: "Cho nên?"

Bí thư Hách thấy sếp bị sốc đến mức không biểu cảm nên càng lo lắng: "Nếu sếp lo lắng Quý tiên sinh bị người khác tán mất thì cứ nói với tôi, tôi nghĩ mấy cách cho sếp, nghẹn trong lòng lâu không tốt đâu."

Làm một bí thư đủ tư cách, hắn phải thường xuyên phân ưu giải nạn thay sếp, tuy không bao gồm vấn đề tình cảm ở bên trong, nhưng ai bảo sếp trả tiền lương cho hắn chứ.

Phong Lâm kỳ quặc nhìn hắn một cái: "Tôi có lo lắng đâu."

Bí thư Hách: "!!!" Không phải chứ, sếp nhanh như vậy đã thay lòng đổi dạ rồi sao?

Phong Lâm thấy vẻ mặt hắn khiếp sợ, lặp lại lời nói: "Tôi thật sự không lo lắng người khác theo đuổi Quý Phong."

Bí thư Hách cảm thấy sếp chắc chắn bị chọc điên rồi: "Sếp......" Sếp có thật sự khỏe không?

Phong Lâm: "Bởi vì em ấy không còn độc thân thân nữa, đối tượng hẹn hò trước mắt chính là tôi."

Bí thư Hách: "......" Xong rồi, sếp quả nhiên bị kích thích đến điên rồi, đã bắt đầu rối loạn ngôn ngữ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.