Nhặt được một đứa trẻ ❤️❤️❤️ "...Chín mươi tám, chín mươi chín, một trăm." Tại một ngọn núi hoang vùng ngoại ô, Thư Uyển nhỏ bé bó gối ngồi xổm trong bụi cỏ, chăm chú đếm cho hết một trăm số. Cậu bé đứng dậy, nhìn quanh, ngoài cây cối ra thì không còn gì khác. "Anh họ?" Thư Uyển ngơ ngác gọi. Cậu men theo con đường lúc đến, vừa đi vừa tìm. Cỏ cây mùa hạ mọc um tùm, vươn ngang chắn dọc, cản trở bước chân của Thư Uyển, bộ áo choàng cũ kỹ không vừa người cũng làm tốc độ của cậu chậm đi. "Anh họ, các anh đi đâu rồi? Em sợ lắm..." Người kéo cậu đến vùng đất hoang này đã sớm không thấy tăm hơi, Thư Uyển che bàn tay nhỏ bị cành cây quẹt bị thương, sụt sịt mũi, một lần nữa xách vạt áo đi về phía trước, lấy hết can đảm hô lên: "Anh họ? Các anh ra đây đi được không? Uyển nhi không muốn chơi trốn tìm nữa..." Đáp lại cậu chỉ có tiếng gió rít từng cơn. Mãi cho đến khi làm rơi mất một chiếc giày, lại còn trẹo cả chân, Thư Uyển cuối cùng cũng nhờ vào ký ức mà quay lại được con đường xe ngựa quen thuộc. Thế nhưng trên đường chẳng có một bóng người, hạ nhân trong phủ không thấy đâu, chiếc xe ngựa đưa cậu đến đây cũng biến mất. Thư Uyển nhanh chóng phản ứng lại, cậu lại bị bỏ rơi rồi. "Hu..." Cậu mếu máo, không nhịn được mà nức nở, "Cha ơi... Uyển nhi muốn về nhà..." Phía sau loáng thoáng truyền đến động tĩnh kỳ lạ. Trên đường đi, anh họ từng kể về những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-toi-lai-ga-vao-hao-mon/5018057/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.