Cục cưng đã ba tuổi rồi! 🏮🏮🏮 "Hựu Hựu? Cha về rồi đây." Thư Uyển đặt vali xuống, ngồi ở cửa thay giày, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, mắt cậu cong lên, ngẩng đầu nhìn người nọ như đã đoán trước, cậu cố ý hỏi: "Tiên sinh, không phải ngài nói tối nay có việc phải ăn tối bên ngoài sao?" Úc Hằng Chương lấy ra một đôi dép mới từ dưới tủ giày, đặt bên chân Thư Uyển, rồi ngước nhìn cậu, ôn tồn nói: "Đón em về nhà vẫn quan trọng hơn." "Dép mới là em mua đấy, anh và Hựu Hựu đều đã thay rồi." Thư Uyển xỏ đôi dép hình mèo vào chân, đứng cạnh Úc Hằng Chương. Một mèo một chó, thật đúng kiểu đồng bộ, cậu cười hỏi: "Rất đáng yêu đúng không?" Úc Hằng Chương bất đắc dĩ, bốn năm trước anh tuyệt đối không nghĩ rằng có một ngày mình sẽ cam tâm tình nguyện đi loại dép này, anh đứng dậy: "Ừm, rất dễ thương." "Bịch bịch bịch——" Một loạt tiếng chân gấp gáp vang lên, một quả pháo nhỏ lao từ phòng trẻ con ra, phóng thẳng vào lòng Thư Uyển. Giọng non nớt lanh lảnh: "Cha!" "Hựu Hựu, chậm thôi con." Thư Uyển bị nhào vào suýt ngã, may mà Úc Hằng Chương đưa tay đỡ sau lưng. Anh tiện tay nhặt chiếc dép khủng long nhỏ mà Thư Hựu làm rơi, nhướng mày nhìn đứa nhỏ đang dính chặt lấy Thư Uyển không chịu xuống: "Bố đã nói bao nhiêu lần rồi, không được lao vào người cha như thế." Cuối cùng cha cũng về nhà, Thư Hựu chẳng thèm sợ bố, ngược lại còn ôm càng chặt hơn, giọng sữa nũng nịu: "Vì Hựu Hựu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-toi-lai-ga-vao-hao-mon/5018047/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.