——————————
Đúng vậy, chúng tôi có một đứa con 🏮🏮🏮 "Vậy sao em lại chạy?" Bóng dáng cao lớn của người đàn ông bao phủ phía trên, Thư Uyển ngẩng đầu nhìn, góc nhìn này hoàn toàn khác so với khi cậu thường tựa vào chân Úc Hằng Chương. Trên mạng vẫn thường có người nói rằng dáng vẻ cậu tựa vào chân Úc Hằng Chương trông thật thấp hèn. Thư Uyển chưa bao giờ cảm thấy vậy, nhưng cũng không biết phải phản bác thế nào. Cho đến lúc này, cậu mới hiểu ra. Khi cậu tựa vào chân Úc Hằng Chương, đó đúng là biểu hiện của sự dựa dẫm, nhưng sự dựa dẫm ấy là chủ động, là cậu tự nguyện quan tâm, chăm sóc và nhường nhịn người bị hạn chế trong việc đi lại như anh. Từ trước đến giờ, tiên sinh chưa từng nói gì, chỉ lặng lẽ cho phép cậu đối xử với mình như một người cần được chăm sóc. Nhưng giờ phút này, Úc Hằng Chương đứng sừng sững như núi trước mặt cậu, không còn là người đàn ông suốt ngày phải ngồi xe lăn nữa. Trên gương mặt tuấn mỹ vẫn là nét ôn hòa quen thuộc, nhưng khí thế đã hoàn toàn khác hẳn. Huống chi bây giờ Úc Hằng Chương đang tức giận. Bàn tay đang áp sát mặt cậu khẽ v**t v*, dùng chút lực, buộc Thư Uyển phải nhìn thẳng vào đôi mắt của anh. Trong ánh mắt sâu thẳm ấy, những dằn vặt và bất an mà cậu cố gắng che giấu bấy lâu phút chốc không thể trốn tránh, giọng cậu run run, yếu ớt thốt ra: "Vì, vì... vì em có thai rồi..." "Nếu em sợ đi bệnh viện, có thể nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-toi-lai-ga-vao-hao-mon/4647817/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.