Ông cụ ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn không nhắc đến chuyện xin lỗi, chỉ bảo Lộ Ý Trí có thời gian mang Cảnh Thời về nhà ăn cơm.
Lộ Ý Trí là người thông minh, lập tức nói: "Lộ Hoằng Nghị tìm cha? Hay Lộ Lập Hiên?"
Trước đây Lộ Ý Trí còn sẽ khách khí gọi một tiếng anh cả, không biết từ lúc nào, ngay cả anh cả cũng không chịu gọi nữa.
Ông cụ cũng không giấu giếm anh, nói lại chuyện vừa rồi.
"Được, biết rồi, ngày mai về."
Sau khi tắt máy quay về phòng, còn chưa đến cửa đã nghe thấy bên trong truyền đến từng trận tiếng cười lanh lảnh, là Đô Đô.
Lộ Ý Trí cong khóe môi, tâm tình vui sướng hơn nhiều.
Trước đây lúc còn nhỏ, anh không phải chưa từng nghĩ muốn cả nhà hòa thuận sống chung, cho nên dù Lộ Hoằng Nghị làm thế nào, Lộ Lập Hiên tâm tư không đứng đắn, anh cũng phần nhiều mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua.
Thỉnh thoảng còn sẽ lặng lẽ thu dọn tàn cuộc.
Thậm chí tính toán, tương lai vẫn luôn duy trì hòa bình trên mặt, cất nhắc Lộ Lập Hiên cũng không phải không thể.
Dù sao công ty lớn như vậy, anh quản lâu cũng sẽ mệt.
Nhưng bây giờ cách nghĩ này sớm không còn nữa, từ ngày đầu tiên họ duỗi tay về phía Cảnh Thời và Đô Đô, thì không còn nữa.
"Đứng ở cửa làm gì, nhanh vào ngủ."
"Ba."
Lộ Ý Trí cười cười, sải bước đi vào, đó là thế giới của anh, vì để bảo vệ thế giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-toi-mang-thai-con-cua-lao-dai/3513108/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.