Không biết hôn bao lâu, Cảnh Thời bỗng nhiên cảm thấy có một cái tay nhỏ sờ qua sờ lại trên đầu cậu, sức lực rất nhẹ.
Cảnh Thời bỗng nhớ ra Đô Đô còn chưa ngủ, cậu theo phản xạ giơ tay đẩy, trực tiếp đẩy Lộ Ý Trí ra ngoài.
Rồi cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Đô Đô mở to đôi mắt tròn ướt át nhìn họ, bên trong đầy mờ mịt và tủi thân.
Hai cha lại trốn ở chỗ đó hôn môi không mang theo bé.
"Cha, Đô Đô."
Cảnh Thời ngồi dậy, bế Đô Đô vào trong lòng, hôn một cái trên sườn mặt bé, cười nói: '"Đô Đô sao còn chưa ngủ?"
Đô Đô sờ miệng mình, có lẽ nhớ ra lần trước ba Lộ từng nói, bé không thể bị hôn miệng, nét mặt có hơi tủi thân.
Cảnh Thời cười đặt bé ở giữa: "Hôm nay Đô Đô ngủ ở giữa được không?"
Đô Đô lập tức trời mây chuyển nắng, há miệng trở mình nằm ở giữa, giống như sợ cha hối hận.
Đợi ba người cùng nằm trên giường xong, Đô Đô dùng sức ôm lấy Cảnh Thời, chỉa mông về phía Lộ Ý Trí.
Chỉ có điều đợi Lộ Ý Trí đến gần hôn lên đầu hai cha con, Đô Đô liền có dấu vết thả lỏng.
Lộ Ý Trí bế bé qua cũng không phản kháng, lại dỗ một trận bé mập hoàn toàn quên giận, ha ha cười lăn trái lăn phải trong lòng ba.
Cảnh Thời kịp thời đưa tay qua ngăn cản.
"Đừng quậy nữa, nhanh ngủ đi."
*
Ngày hôm sau, Đô Đô theo Cảnh Thời đi khu vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-toi-mang-thai-con-cua-lao-dai/3513102/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.