Chương trước
Chương sau


Lúc quay trở về trong lòng Cảnh Thời, Đô Đô đã được dạy dỗ xong, nhưng ít nhiều vẫn có hơi không cam tâm.

Bé lấy ngón tay ngắn mũm mĩm của mình cọ qua cọ lại bên môi Cảnh Thời, thỉnh thoảng gọi một tiếng: "Cha."

Dạt dào tha thiết.

Cảnh Thời nghe mà buồn cười, cậu cầm ngón tay Đô Đô, đặt ở bên miệng chạm chạm, rồi cười nói: "Được rồi, cha hôn rồi đấy."

Đô Đô vui vẻ cười hi hi, qua một lát lại chuyển ngón tay đến cọ cọ, Cảnh Thời lại hôn hôn bé.

Không bao lâu liền khiến bé quên mất chuyện hôn môi, vui vẻ xoay trái xoay phải.

Lộ Ý Trí chọc chọc trán bé, hỏi: "Đô Đô, hôm nay muốn ăn gì?"

Đô Đô phồng gương mặt mũm mĩm lên nghiêm túc nghĩ nghĩ, rồi há miệng nhỏ lớn tiếng nói: "Cơm."

Trước đây Cảnh Thời luôn nói với bé Đô Đô ăn cơm, lâu dần, bé có lẽ nhớ kĩ.

"Được, vậy thì ăn cơm."

Cảnh Thời cho rằng Lộ Ý Trí chỉ thuận theo lời của Đô Đô, kết quả thật sự mang họ đi ăn cơm—cơm lam.




Cơm lam

Trong nhà hàng có chuẩn bị cơm lam riêng cho trẻ con, chỉ cần phụ huynh giúp mở ra, tự bọn họ có thể tách trúc ra.

Cảnh Thời và Lộ Ý Trí ăn cơm trúc lớn, Đô Đô ăn trúc nhỏ còn nóng, bé không dám đụng, chỉ có thể nhìn hai cha ăn, gấp gáp đến mức người đều sắp thò ra khỏi ghế trẻ em.

"Cha, ba."

Cảnh Thời và Lộ Ý Trí trao đổi ánh mắt tràn đầy ý cười với nhau.

Đô Đô bé mèo tham ăn này!

Lộ Ý Trí nhét bình sữa vào trong tay bé, để bé tự mình ôm uống, nhưng Đô Đô bây giờ không dễ lừa như thế nữa, bé uống một hớp, lại ngước gương mặt mũm mĩm gọi một tiếng cha.

Sau đó trực tiếp biến thành máy hình người, uống một miếng, gọi một tiếng, lại uống một miếng, lại gọi một tiếng.

Cảnh Thời buồn cười vỗ đầu bé: "Được rồi không nóng nữa, ăn cơm thôi."

Đô Đô cúi đầu nhìn ống trúc trước mặt: "Cha."

"Thật sự không nóng nữa, con sờ thử xem."

Đô Đô cẩn thận thò tay qua đụng một cái, lại đụng một cái, đợi xác định không nóng nữa sau đó mặt mày vui vẻ, hai tay cùng cầm lên, ôm ống trúc trực tiếp dùng răng chó đi gặm.

Lộ Ý Trí rửa tay đi qua dạy bé, nắm lấy tay Đô Đô nhẹ nhàng tách, Đô Đô trừng mắt to tròn ướt át nhìn không chớp mắt.

"Ba."

Lộ Ý Trí giúp bé lấy thìa cơm đặt trong khay nhỏ, để bé tự mình dùng thìa ăn cơm.

Đô Đô chưa rành dùng thìa lắm, khua mấy cái thì phiền, dứt khoát ném thìa dùng tay đi bốc. Cảnh Thời đối với cái này chỉ nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần bé chịu ăn cơm, quy củ gì cũng có thể tạm thời trước đặt qua một bên.

Nhưng không tránh khỏi châm chọc bé.

"Đô Đô, con nhìn tay con đầy dầu, miệng cũng đầy dầu, cha thấy dứt khoát gọi con là Du Du cho rồi."

Đô Đô cười ha ha bổ nhào lên người Cảnh Thời, tuy Lộ Ý Trí chùi rất nhanh, nhưng Cảnh Thời vẫn khó tránh khỏi bị bé cọ lên nửa dấu tay.

Cả nhà ăn cơm xong, cười đùa lên xe về nhà.

Về đến nhà phát hiện, trong phòng ngủ nhiều thêm một cái giường trẻ em, nói là nhỏ, nhưng kiểu này với Đô Đô, ngủ thêm ba người cũng không vấn đề.

Cảnh Thời lập tức nhìn Lộ Ý Trí: "Anh mua?"

Sau khi họ chuyển đến chỗ này, không quá mấy ngày Lộ Ý Trí đã thêm không ít đồ, đều sắp chất đầy phòng.

Bây giờ lại thêm giường trẻ em, phòng ngủ thật sự không có không gian trống gì nhiều.

Lộ Ý Trí nhìn bé mập còn đang vui vẻ ngây ngốc, đường hoàng nói: "Đô Đô sắp một tuổi rồi, sớm độc lập thì tốt hơn."

Cảnh Thời cũng tán đồng quan điểm của anh, nhưng họ mới bên nhau, vào lúc này, sao cũng cảm thấy không có ý tốt.

Nhưng nét mặt Lộ Ý Trí nhìn rất đứng đắn.

Cảnh Thời chỉ bé mập nằm sấp ở trong lòng chơi ngón tay, nghi ngờ nói: "Anh xác định bé chịu ngủ?"

Đô Đô thích nhất ngủ giữa hai cha, còn phải kề sát thân thể mũm mĩm vào hai người mới hài lòng.

Bây giờ bảo bé một mình ngủ giường trẻ em, vậy còn không phải khóc đến trời long đất lở.

Lộ Ý Trí nghĩ rồi nghĩ, thản nhiên nói: "Đợi bé ngủ lại ôm bé qua."

Cảnh Thời: "...."

Quá thiếu đạo đức!

Bé mập không biết gì cả còn đang đắm chìm trong hạnh phúc ăn no, ưỡn bụng mập dẫm trái dẫm phải trên thảm, qua một lát có lẽ chơi mệt rồi, lại nhìn chằm chằm máy tính của Lộ Ý Trí.

Đô Đô tuy mập, nhưng bé là bé mập linh hoạt, vểnh mông hai ba cái thì bò đến trong lòng Lộ Ý Trí, duỗi bàn chân mũm mĩm ngồi vững vàng.

"Ba, vịt vịt."

Lộ Ý Trí sờ bụng bé, cười nói: "Đô Đô, con nhảy điệu vịt vịt cho ba xem, lát nữa ba cho con xem hai tập."

Đô Đô nghĩ rồi nghĩ, có lẽ cảm thấy đây là khoản tính toán mua bán có lời, xoay người bò lên dẫm tại chỗ hai cái.

Cảnh Thời vừa vặn đi vào, thấy một màn này lập tức nói: "Đô Đô nhảy thật đẹp, lại nhảy lần nữa."

Cuối cùng dỗ Đô Đô hoạt động một lát mới để cho bé ngồi về.

Hôm nay xem phim hoạt hình khá lâu, Cảnh Thời đến gần xem thử, phát hiện Lộ Ý Trí làm gian lận đến nghiện, lúc chuyển cảnh mới sẽ kéo tiến độ.

Cho nên Đô Đô không hề nhận ra, thân mật dán vào trong lòng Lộ Ý Trí, có lẽ từ tận đấy lòng cảm thấy ba Lộ của bé là người tốt.

Đợi sau khi bé ngủ, thì không phải như thế nữa.

Người ba Lộ tốt này sẽ đích thân bế bé lên giường trẻ em, còn đặt con búp bê lớn hai bên của bé.

Cảnh Thời cười chọc ghẹo anh: "Điểm trí tuệ gia đình của chủ tịch Lộ đều dùng để đối phó Đô Đô."

Lộ Ý Trí ôm cậu vào trong lòng, phản bác nói: "Ai nói, không phải còn có em sao?"

Cảnh Thời bỗng chốc nổi lên lòng cảnh giác: "Anh đừng làm loạn, Đô Đô còn ở bên cạnh."

"Đánh thức anh sẽ phụ trách dỗ."

"...."

Trên miệng Lộ Ý Trí nói vậy, nhưng cũng không thể thật sự làm đến cùng, nhưng hôn ôm sờ sờ một cái cũng không thiếu, về sau trên miệng Cảnh Thời đều nóng rát, nghi ngờ rách da rồi.

Cậu đẩy đẩy Lộ Ý Trí, tức giận nói: "Anh cách xa em ra."

Lộ Ý Trí kiềm nén tiếng cười, cọ qua tỉ mỉ giúp cậu kiểm tra một lượt, cuối cùng còn liếm một cái.

"Dùng nước miếng tiêu độc, rất nhanh sẽ khỏi."

Cảnh Thời không dám hành động quá lớn, chỉ sợ đánh thức Đô Đô, nhưng cố gắng dùng ánh mắt để khiển trách Lộ Ý Trí.

"Anh cho rằng em là Đô Đô sao?"

Một đêm ngủ an ổn, lúc sắp sáng Cảnh Thời bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy, bò lên nhìn Đô Đô, phát hiện không đái dầm mới thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ Lộ Ý Trí nửa đêm thức dậy mang bé đi vệ sinh.

Từ sau khi sống chung, loại chuyện này gần như đều do Lộ Ý Trí làm, cậu cũng sắp quên chuyện nửa đêm tỉnh dậy dắt Đô Đô đi phòng vệ sinh là cảm giác gì rồi.

Trong bóng tối, Cảnh Thời lặng lẽ hôn sườn mặt Lộ Ý Trí, người này cũng rất vất vả.

Đợi cậu lại lần nữa nằm xuống bỗng nhiên bị kéo vào trong một lòng ngực dày rộng, thanh âm lười biếng từ bên tai vang lên.

"Miệng không đau nữa?"

Cảnh Thời kinh hãi, nhanh chóng co vào trong lòng Lộ Ý Trí, chỉ làm như không nghe thấy.

Trước khi lại lần nữa ngủ, cậu lặng lẽ ở trong lòng nghĩ, sáng mai nhất định phải dậy sớm chút, ôm bé mập về, bằng không còn không biết quậy thành cái dạng gì nữa.

Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, Đô Đô thế mà rất sớm đã dậy rồi.

Bé vừa mở mắt ra đã thấy thành giường xa lạ, dọa hết hồn, vừa gọi cha vừa bò dậy, miệng mếu máo, mắt thấy sắp khóc ra tiếng.

Lộ Ý Trí ngủ bên ngoài, cách bé gần, lập tức tỉnh.

Sau khi được ba bế vào lòng, Đô Đô an lòng hơn, trở người lại ngủ.

Trực tiếp ngủ đến sáng mới tỉnh.

Sáng sớm nghe Lộ Ý Trí nói đến chuyện này, Cảnh Thời sững sờ, dù sao cậu quen Đô Đô khá lâu, không có lạc quan như Lộ Ý Trí.

Đúng như dự đoán, đợi Đô Đô ăn xong bữa sáng thì nhớ ra, bé chạy đến trong phòng sờ giường em bé, giống như đang xác nhận chứng cứ.

"Cha."

Cảnh Thời đi qua bế bé: "Đô Đô sao thế?"

Đô Đô giơ cánh tay mũm mĩm chỉ vào trong: "Cha."

"Đô Đô sắp một tuổi rồi, phải học tự mình ngủ, con không thích giường ba mua cho con sao?"

"A a...."

Trên đường đi làm, Cảnh Thời dỗ dành Đô Đô cả dọc đường, Lộ Ý Trí đang lái xe không tiện, nhưng cũng nói mấy câu dễ nghe, đáng tiếc bé mập vô cùng tức giận, chỉa mông về phía họ.

Cảnh Thời cười vỗ bé: "Đô Đô không đi làm với cha sao?"

Đô Đô bày tỏ, không đi, cha là kẻ lừa gạt!

Xem tình hình này, Lộ Ý Trí chỉ có thể mang bé đi công ty.

Đô Đô tức giận nằm sấp trong lòng Lộ Ý Trí, kiên quyết không lộ mặt, kiên quyết không nói chuyện với cha.

Lộ Ý Trí dỗ bé mấy cậu, đặt bé ở phòng thư ký rồi đi họp.

Các chị gái thư ký đều rất dịu dàng, không bao lâu đã chọc Đô Đô vui vẻ, cười ha ha chạy đuổi theo sau các thư ký.

*

"Bác cả."

Tiết Tâm Viễn ngẩng đầu nhìn, lộ ra nụ cười hờ hững.

"Thiệu Thanh à."

Thiệu Thanh đóng cửa, đi qua, nét mặt thoạt nhìn có hơi xấu hổ.

"Sao thế?"

Thiệu Thanh ngập ngừng, giống như đã hạ quyết tâm: "Bác cả, tiệc tối ngày mai cháu có thể đi với bác không?"

Tiết Tâm Viễn có hơi kinh ngạc, tiệc tối ngày mai do ông cụ nhà họ Lâm tổ chức, cơ bản đều là người trung niên giống ông, một người trẻ như Thiệu Thanh sao sẽ có hứng thú?

Nhưng lại vừa nghĩ dường như hiểu rõ.

"Lộ Ý Trí không chắc sẽ đi."

Thiệu Thanh cúi đầu, mặt đỏ bừng, cà lăm nói: "Cháu muốn đi thử vận may, dù sao bình thường cũng không có cơ hội gặp."

Tiết Tâm Viễn nhếch môi, cười ruồi nói: "Muốn gặp Lộ Ý Trí cũng không cần đi dự tiệc, lát nữa tôi phải đi chỗ cậu ta lấy đồ, cháu đi theo tôi."

Thiệu Thanh ngẩng đầu, kinh ngạc vui mừng: "Thật hả bác cả?"

Tiết Tâm Viễn gật đầu.

Gặp một cái rồi hoàn toàn chết tâm, mặc kệ Thiệu Thanh có bao nhiêu tâm cơ, dù sao cũng là cháu mình.

Lúc chiều đi Lộ thị, Tiết Tâm Viễn chỉ mang một mình Thiệu Thanh, dù sao cũng không có chuyện lớn gì.

Thực ra vốn chỉ cần phái người qua là được, nhưng ông nghe nói Đô Đô hôm nay cũng ở, vừa nghĩ đến đứa nhỏ hoạt bát kia thì có hơi ngứa ngáy trong lòng, muốn đi qua chọc bé.

Ông cố ý chọn giờ trà chiều, Đô Đô lúc này đã ngủ dậy, đang rất ra dáng ăn đồ ăn.

Lộ Ý Trí mở họp cả ngày, lúc này mới tìm được thời gian rảnh ở với bé.

"Đô Đô, còn giận cha?"

Thân thể tròn mập của Đô Đô xoay xoay tượng trưng, nhưng lúc Lộ Ý Trí gắp miếng thịt cho bé, bé cũng không do dự a ư ăn sạch.

Trong mắt Lộ Ý Trí lướt qua ý cười, thả nhẹ thanh âm nói: "Đô Đô, ba sai rồi, không nên không trải qua sự đồng ý của con đã để con ngủ giường trẻ em, ba chỉ cảm thấy con lớn rồi, phải độc lập."

Đô Đô vừa nghe hai từ độc lập bèn mếu môi, thiếu chút nữa khóc thành bé mâp 12,5kg, Lộ Ý Trí lại nhét một miếng thịt vào trong miệng bé, thành công chặn lại.

Tiết Tâm Viễn gõ cửa đi vào, ánh mắt đầu tiên tìm kiếm Đô Đô.

"Đô Đô đây là làm sao vậy?"

Trong mắt còn thấp thoáng nước mắt, nhưng miệng lại luôn ăn, bàn tay mũm mĩm còn một bên nắm một cái.

Lộ Ý Trí đứng lên, tùy tiện nói: "Không sao, quậy chút tính tình mà thôi."

Tiết Tâm Viễn dường như rất đau lòng, nhanh chóng đi qua ngồi, lau nước mắt và miệng cho Đô Đô, nhỏ giọng nói: "Đô Đô, nói với ông Tiết, xảy ra chuyện gì?"

Đô Đô nhớ kĩ Tiết Tâm Viễn, được ông chăm sóc cũng không bài xích, còn ngửa mặt mũm mĩm lên rất phối hợp.

"Đô Đô thật ngoan."

Thiệu Thanh ở phía sau Tiết Tâm Viễn, căng thẳng gọi một tiếng: "Ngài Lộ."

Ánh mặt Lộ Ý Trí quét qua trên người y, thờ ơ ừ một tiếng.

"Ngài Lộ, chuyện chụp hình lần trước tôi muốn xin lỗi ngài."

Lộ Ý Trí không có phản ứng gì, vẫn là Tiết Tâm Viễn thuận miệng hỏi một câu: "Ảnh chụp gì?"

Thiệu Thanh nét mặt xấu hổ nói: "Lần trước ở khu vui chơi, cháu nhìn thấy ngài Lộ bế Đô Đô, cho nên...."

Tiết Tâm Viễn sắc mặt nghiêm túc: "Cháu chụp làm gì?"

Thiệu Thanh nhìn Lộ Ý Trí, do dự nói: "Là Lộ Lập Hiên..."

"Vậy ảnh đâu?"

"Cháu không chụp."

Tiết Tâm Viễn gật đầu, không nói gì nữa, tiếp tục đi xem Đô Đô.

Trong tay Đô Đô nắm một cái sủi cảo, mở to mắt tròn ướt át vừa tò mò nhìn Thiệu Thanh, vừa không chậm trễ nhét vào trong miệng.

Đợi bé ăn xong đồ trong tay, Lộ Ý Trí không cho bé ăn nữa, rửa tay rửa mặt cho bé thì đặt bé vào trong đống đồ chơi.

Tiết Tâm Viễn nhìn Thiệu Thanh, nói: "Thiệu Thanh, cháu ra ngoài đợi tôi."

Sau khi đợi y ra ngoài, hai người mới mặt đối mặt ngồi xuống.

"Chủ tịch Tiết chú đây là?"

Tiết Tâm Viễn cười cười, ở trước mặt Lộ Ý Trí cũng không tính lòng vòng: "Tôi cũng không thể đả kích nó quá, mang nó đến một chuyến để nó chết tâm."

Lộ Ý Trí uống hớp nước, thờ ơ nói: "Nếu tôi không nhớ nhầm, cậu ta là bạn trai của cháu trai tôi."

"Đã chia tay."

"Họ trước đây tình cảm rất tốt."

"Người trẻ tuổi, chia tay rồi tái hợp là chuyện thường."

Lộ Ý Trí không tỏ rõ ý kiến.

Tiết Tâm Viễn cười nói: "Thế nào, cần suy nghĩ một chút không, đứa cháu này của tôi rất thích cậu."

"Tôi đã có Cảnh Thời."

Tiết Tâm Viễn gật đầu, tầm mắt kéo dài, nhìn thấy bé mập sau lưng sofa hì hục chơi đồ chơi, bỗng nhiên nhớ đến lời Thiệu Thanh trước đây từng nói.

"Nghe nói Đô Đô là Cảnh Thời từ nhỏ mang theo bên mình?"

"Ừ."

"Cảnh Thời phải hay không...."

Lộ Ý Trí vẻ mặt lộ ra nghi ngờ, Tiết Tâm Viễn nghĩ rồi nghĩ, vẫn nuốt lời sắp nói xuống, tuy nói quan hệ của ông và Lộ Ý Trí khá tốt, có thể nói giỡn mấy câu, nhưng hỏi Đô Đô phải hay chăng do Cảnh Thời sinh, vẫn quá phận.

Dứt khoát đổi chủ đề: "Hôm nay tại sao Đô Đô lại cáu kỉnh như vậy?"

Lộ Ý Trí đơn giản kể lại chuyện giường trẻ em, Tiết Tâm Viễn sang sảng cười ra tiếng, đứa nhỏ này sao thông minh kì quái như vậy.

"Lần sau có cơ hội, dẫn theo Cảnh Thời cùng nhau ăn bữa cơm."

"Ừ."

*

Lộ Lập Hiên ném điện thoại, nét mặt tức giận.

Gã gọi vô số cuộc điện thoại cho Thiệu Thanh, Thiệu Thanh không block gã, nhưng không phải mặc kệ, chỉ tùy tiện qua loa mấy câu.

Vừa rồi, Vu Mặc cũng gọi tới, châm chọc gã một trận, cuối cùng còn nói phải đi cáo trạng với ông cụ của gã.

Lộ Lập Hiên vô cùng bực bội, vốn cho rằng Thiệu Thanh rất dễ dỗ, nhưng Thiệu Thanh trở mặt không nhận người, vậy mà trở nên xa lạ như thế.

Về phần ai đi mật báo với Vu Mặc, không cần nghĩ cũng biết, ngoại trừ Thiệu Thanh không có người sẽ làm như vậy.

Gã bây giờ thậm chí có chút oán giận cha gã, nhưng gã không dám nói.

Qua một lát, Lộ Hoằng Nghị như cũ gọi điện thoại đến truy hỏi tiến trình.

Lộ Lập Hiên cưỡng ép mình đè xuống cơn giận trong lòng, nhưng ít nhiều vẫn lộ ra một ít, nghe thì không có thuận lợi như vậy.

Lộ Hoằng Nghị nói: "Làm gì cũng không được, còn cáu giận lớn như vậy, cha dạy con như thế nào?"

Lộ Lập Hiên bĩu môi, cha gã còn không biết xấu hổ nói gã, ở trong công ty nhiều năm như vậy, cuối cùng bị đứa em trai nhỏ hơn mình nhiều tuổi bò lên đỉnh đầu.

Mấy năm nay trong tay cũng không có bao nhiêu quyền lực thực tế, cả ngày chỉ biết mắng gã.

Trong lòng nghĩ thì nghĩ, nhưng gã vẫn đè lửa giận về, cố gắng hết sức bình tĩnh nói: "Cha, ngài mấy hôm nay làm gì?"

Lộ Hoằng Nghị cười lạnh một tiếng: "Cha đang điều tra bạn học kia của con."

"Cảnh Thời?"

"Hỏi con cái gì cũng không biết, còn không bằng đích thân cha đi điều tra."

Lộ Lập Hiên cũng mặc kệ châm chọc của Lộ Hoằng Nghị, vội vàng truy hỏi nói: "Cha, tra ra cái gì rồi, đứa nhỏ kia cậu ta rốt cuộc làm thế nào mà ra được?"

Lộ Hoằng Nghị tạm ngừng: "Cái này tạm thời không tra ra được, nhưng người cha phái đến nhà cậu ta, ở chỗ đó gặp được người nhà họ Tiết."

"Nhà họ Tiết."

Phản ứng đầu tiên của Lộ Lập Hiên là bác cả của Thiệu Thanh, Tiết Tâm Viễn.

"Không phải Tiết Tâm Viễn, Tiết Tâm Viễn là sau này đổi họ, trước đây nghe nói ông ta có quan hệ rất tốt với Tiết Hàng của nhà họ Tiết, bây giờ xem ra, chắc cũng là loại quan hệ kia."

Lộ Lập Hiên không biết chuyện lúc trẻ của thế hệ trước là bình thường, và cũng không có hứng thú.

Gã chỉ quan tâm Cảnh Thời và đứa nhỏ kia.

"Nhà họ Tiết tại sao đến chỗ kia?"

"Nghe nói là đi tìm người, miệng họ rất chặt, không hỏi ra thứ gì."

Lộ Lập Hiên nghĩ rồi nghĩ: "Nhà họ Tiết chắc không phải đi tìm Cảnh Thời chứ?"

Nếu Cảnh Thời là người nhà họ Tiết, vậy hậu quả quả thực không cách nào tưởng tượng nổi, một Thiệu Thanh đã đủ khiến gã tức chết, lại đến một Cảnh Thời...

Lộ Hoằng Nghị hiển nhiên cũng đoán được loại khả năng này, dù sao tất cả cũng quá trùng hợp, tin tức nghe ngóng được từ nhà họ Tiết có mấy giống với Cảnh Thời.

"Mặc kệ như thế nào, cha đã dùng toàn lực ngăn cản, có thể kéo dài một ngày thì một ngày."

Im lặng một lát, Lộ Hoằng Nghị lại nhớ đến một chuyện.

"Con bao lâu rồi chưa đi làm?"

"....Ba ngày, cha, con mấy ngày nay vẫn luôn liên lạc với Thiệu Thanh, nhưng cậu ta rất thờ ơ, Vu Mặc cũng...."

Lộ Hoằng Nghị không kiên nhẫn nghe gã nói những cái này, mỗi lần đều là mấy câu này, sớm nghe phiền.

"Thiệu Thanh con đừng quản nữa, nó hôm nay theo Tiết Tâm Viễn đến công ty."

"Cái gì?"

Tuy trước đây Lộ Lập Hiên thích Thiệu Thanh, nhưng ít nhiều cũng có chút xem thường y, bây giờ Thiệu Thanh lại có thể cùng Tiết Tâm Viễn trực tiếp đến phòng làm việc của chú nhỏ nói chuyện, dường như chớp mắt đã đè gã một đầu.

Này bảo gã làm sao cam tâm?

"Con cảm thấy nó bây giờ còn có thể đặt con ở trong mắt?"

"Đừng quản nữa, nhanh chóng lăn về đi làm."

Sau khi tắt máy, Lộ Lập Hiên nhìn màn hình điện thoại đen thui, rất mờ mịt.

Gã không biết tại sao tất cả biến thành như bây giờ, gã mất đi Thiệu Thanh, mất đi tín nhiệm của chú nhỏ, thậm chí ngay cả mong đợi của cha gã đều lung lay sắp đổ.

Mà tất cả cái này bắt nguồn từ cái gì?

Lộ Lập Hiên tỉ mĩ nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng khiến gã nhớ ra—

Là Cảnh Thời.

Cậu biến mất hai năm quay lại, mang theo đứa nhỏ kia, rồi tất cả thay đổi.

Lộ Lập Hiên giống như bắt được một cọng rễ, ở trong hoàn cảnh khó khăn mờ mịt, Cảnh Thời chính là cửa đột phá.

Gã lại lần nữa cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Lộ Hoằng Nghị.

"Cha, cha giúp con sắp xếp, con muốn đến nhà Cảnh Thời một chuyến."

Lúc Cảnh Thời lại lần nữa xuất hiện, gã từng tra một lần, chỉ tra được cậu mua vé về nhà, cái khác một mảnh trống rỗng.

Chỉ cần đến nhà, có thể tóm được manh mối về đứa nhỏ kia.

*

Buổi tối tắm rửa xong, Cảnh Thời vừa đặt Đô Đô lên giường, bé trở mình bò xuống, dẫm lên thảm chập chững đi về phía giường trẻ em.

Cảnh Thời cũng không ngăn cản bé, chỉ đi theo sau bảo vệ bé.

Đô Đô nằm sấp bên giường em bé, nhón chân nhìn vào trong, rồi giơ tay dùng sức đẩy.

Không đẩy nổi.

Bé đẩy mấy cái, giường trẻ em một chút dấu vết lung lay cũng không có.

Chỉ đành quay đầu nhìn Cảnh Thời: "Cha."

Cảnh Thời giả vờ không biết bé muốn làm gì, hỏi: "Đô Đô muốn làm gì?"

Đô Đô chỉ vị trí góc: "A a...."

Cảnh Thời buồn cười: "Đô Đô muốn đẩy giường đến bên kia?"

Đô Đô vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.

Vừa khéo Lộ Ý Trí tắm xong đi ra, Cảnh Thời bày hai tay ra, dứt khoác ném vấn đề cho anh.

"Con trai mập của anh muốn đẩy giường của bé đến bên kia."

Lộ Ý Trí cũng cười, Đô Đô không chịu ngủ giường trẻ em cũng hết cách, đợi lớn thêm tí nữa lại nói.

Nhưng có một chuyện cần thiết phải đưa vào lịch trình.

Đợi sau khi đẩy giường đi, Đô Đô hoàn toàn yên tâm, cục thịt tròn vo Đô Đô nằm sấp ở chỗ đó kéo gối của bé.

Lộ Ý Trí nằm sấp ở bên tai Cảnh Thời, thấp giọng nói: "Chúng ta chuyển nhà đi.

"Chuyển nhà? Không phải mới chuyển à?"

"Chỗ này quá nhỏ."

Cảnh Thời nhìn xung quanh, trong mắt cậu chỗ này đủ để ở, nhưng với Lộ Ý Trí mà nói hiển nhiên không được.

"Nơi trước đây anh ở rất gần khu vui chơi và công ty, sau này Đô Đô có chuyện gì đi lại cũng tiện."

Cảnh Thời không có gì, chẳng qua mục đích của Lộ Ý Trí hiển nhiên sẽ không đơn thuần như vậy.

Cậu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lộ Ý Trí.

Lộ Ý Trí nhướng mày: "Giường trong nhà cũng rất lớn, sẽ không đánh thức Đô Đô."

Cảnh Thời: "....?"

Cái gì gọi là sẽ không đánh thức Đô Đô?

Lộ Ý Trí dùng chỗ nào đó ở trên eo cậu ám thị một chút.

Cảnh Thời: "....!"

Cậu đè thấp âm thanh, tức giận nói: "Anh muốn ở trước mặt Đô Đô..."

Đầu nhỏ của Đô Đô xoay qua, giống như nghe thấy có người đang gọi bé.

Lộ Ý Trí nét mặt vô tội: "Vậy anh phải cố gắng hết sức thực hiện nghĩa vụ."

"...."

Thấy Cảnh Thời bộ dáng quẫn bách, Lộ Ý Trí cười cười, tiếp tục nói: "Chúng ta có thể bịt tai bé."

Lúc này Cảnh Thời nghe ra anh đang nói đùa, cũng thả lỏng, cười nói: "Đến lúc đó khóc rồi, anh phụ trách dỗ."

"Không vấn đề, em khóc anh cũng sẽ phụ trách dỗ."

"Em sao phải khóc chứ?"

"Sẽ không sao?"

"Đương nhiên...ô."

Tác giả có lời muốn nói:

Đô Đô: Không muốn một mình ngủ! Hu hu hu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.