Sau khi ăn xong, Lộ Ý Trí đưa Cảnh Thời và Đô Đô về nhà.
Đô Đô dáng người mũm mĩm nằm banh càng trên chân hai người, ưỡn bụng, thoải mái y như đang nghỉ phép.
Bé mập chỉ có điểm tốt, đi đâu cũng không xem mình thành người ngoài.
Trước đây Cảnh Thời còn muốn tách bé qua, nhưng phát hiện không có hiệu quả, dần dần đành từ bỏ.
Còn may ai gặp bé cũng rất thích bé.
Cảnh Thời gãi cằm nọng của bé, nhỏ giọng nói: "Đô Đô, chúng ta đã đến nhà."
Đô Đô đá đá cái chân mũm mĩm, mở mắt ra, cười ha ha: "Cha."
Cảnh Thời bế bé lên, lắc tay bé nói với Lộ Ý Trí: "Đô Đô nói tạm biệt với chú."
Lộ Ý Trí nhéo chân bé, cười khẽ nói: "Ngày mai chúng ta đi nhà xưởng socola."
Cảnh Thời che mặt: "Vậy bé chắc chẳng còn mặt mũi nữa rồi."
Lộ Ý Trí nhìn cậu, nhướng mày: "Sao có thể chứ?"
Cảnh Thời thật sự không đành lòng nói cho anh biết đức hạnh của Đô Đô lúc ở siêu thị, hàm ý sâu xa lắc đầu: "Ngày mai anh sẽ biết."
Đô Đô vặn vẹo người, dường như có hơi không phục: "Cha."
"Được rồi là cha nói sai, Đô Đô sẽ không mất mặt."
Đô Đô không nghe ra sự qua loa trong lời này, cảm thấy cha đang khen bé.
"Dạ."
Cảnh Thời nhéo gương mặt mũm mĩm của bé, châm chọc nói: "Rốt cuộc thừa kế da mặt dày này từ đâu vậy?"
Nói xong cậu giả vờ vô tình liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net . Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-toi-mang-thai-con-cua-lao-dai/3513083/chuong-18.html