Lúc Chu Hân Duyên viết kịch bản, chú trọng cảm giác lẫn nhau, cũng chú trọng độ tương phản của cả hai. Vì quần chúng cảm giác được nhân vật có thật và có tính độc lập, nên lựa chọn của người xem là lựa chọn số 1. Nhưng Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh lại cầm kịch bản của lựa chọn thứ 2, đây là chi tiết cố ý của đạo diễn, đây không phải là sự can thiệp của công ty tổ chức cuộc thi, đây là định ước của Phù Diên và Lâm Lang. Tuy rằng công ty tổ chức cuộc thi khi bắt đầu cũng có bàn luận việc lựa chọn cốt truyện, nhưng bọn họ cũng không thể thao tác trực tiếp lên quyết định của nhân vật, đây có ý nghĩa là người xem cũng không thể đủ quyết định vận mệnh của nhân vật, như vậy mới càng có tính kích thích. Giống như là trò chơi có đáp án lựa chọn, nhưng lại không biết đáp án chính xác, cho nên mới càng có tính mong chờ, chờ mong loại quá trình thế nào, kết quả cuối cùng là cái dạng gì. Người xem lựa chọn cảnh tượng 1, bởi vì bọn họ cảm thấy đây là chuyện hợp lý hơn, đây là kết quả của sự ám chỉ thần kinh của công ty tổ chức với người chơi. Nếu công ty có thể thay đổi ký ức với người chơi, thì họ cũng có thể ám chỉ thần kinh trong quá trình lựa chọn. Bọn họ để lại ám chỉ Lâm Lang lựa chọn ở lại kinh thành, nhưng khiến bọn họ và người xem đều không nghĩ đến chính là, Lâm Lang không tiếp nhận ám chỉ tinh thần, mà lựa chọn đường thứ 2, quyết định đi Giang Nam. Ngay lúc người xem và công ty đều cho rằng người chơi này sẽ có khả năng thất bại, bởi vì thời gian khiêu chiến có hạn, không có khả năng để người chơi ngây ngốc trong một vòng mấy chục năm, đây giống như một cuộc sống khác, hơn nữa nếu để càng lâu như vậy rất có khả năng tăng cơ hội thành công cho người chơi. Nên trước khi người chơi tham gia khiêu chiến, công ty đã đưa ra quy định, người chơi cần yêu nhau trong vòng 1 năm, vì đảm bảo khả năng thành công, bọn họ sẽ đưa ra các tỷ lệ gặp nhau lớn hơn. Thời hạn một năm, không chỉ có người chơi, còn có người xem phê bình, cảm thấy thời gian này quá ngắn, nhưng công ty lại tỏ vẻ nếu là người yêu nhau chân chính, dưới các loại hoàn cảnh thúc đẩy, sẽ không cần đến một năm, hơn nữa còn đưa ra một số minh chứng ngăn cản ý tưởng kéo dài thời hạn của mọi người. Kỹ thuật rút đi ký ức tinh thần tuy rằng đã tương đối thành thục, nhưng nếu vượt qua một năm, có khả năng sẽ tổn thương thần kinh đại não, nhẹ thì ký ức hỗn loạn, nghiêm trọng thì có khả năng sẽ xuất hiện sự cố ngay lập tức. Trưởng công chúa quyết định đi Giang Nam, mà người xem cảm thấy dựa theo ý tưởng nguyên bản của Nhiếp Chính Vương, nàng chắc chắn sẽ ở lại kinh thành, cho nên khán giả lại cho rằng đây là một cặp đôi lại không qua được vòng 1, bởi vì lựa chọn cổ đại thế này không phải mở lần đầu tiên, trước đó đã có người chơi khiêu chiến trở thành Trưởng công chúa và Nhiếp Chính Vương, người lựa chọn như vậy đều đã thất bại. Nhưng cốt truyện đã đại khái nói qua, Phù Diên và Lâm Lang là món ăn nguội đại bạo. Lâm Lang tìm được bí mật mới lựa chọn đi đường thứ hai, quyết định xuống Giang Nam, cùng lúc đó Phù Diên cũng tìm được bí mật, cũng quyết định đi Giang Nam. Công ty và người xem rơi cả cằm, đây chính là cú twist lần đầu tiên xuất hiện trong cuộc thi từ lúc bắt đầu tổ chức cho đến giờ. Trong cốt truyện vòng này, Lâm Lang tra xét Giang Nam, thấy được đồ vật có lợi cho nàng, vì thế nàng ấy mới quyết định lập tức đi Giang Nam, cho dù biết trên đường có ám sát cũng không tiếc. Vốn dĩ Phù Diên rất vừa lòng, chỉ cần Trưởng công chúa vừa rời khỏi kinh thành mấy ngày, nàng liền có thể động thủ nhổ hết các trung thần bên phe Trưởng công chúa mà nàng biết, bất kể là dùng lý do gì. Chỉ là mới qua nửa ngày, nàng liền cảm thấy không đúng, nàng không có nhiều thời gian đi tìm hiểu rõ ràng vì sao Lâm Lang cam tâm tình nguyện đi Giang Nam, vì thế tối đó phái thủ hạ đến bắt một tâm phúc của trưởng công chúa, dưới sự tra tấn nghiêm hình, nhận được đáp án. Thì ra nơi xảy ra nạn trộm cướp kia có phủ ngự sử, Thái Thượng Hoàng cũng chính là phụ hoàng của Phù Diên đã từng ngự tứ Thượng Phương Bảo Kiếm trảm nịnh gian thần, chỉ là vị phủ ngự sử này vẫn còn chưa kịp lấy ra tới đã bị thổ phỉ cấu kết với tri châu nhốt lại, vì vị tri châu này cũng không biết ông ta có một thứ như vậy. Thứ này đối với tri châu mà nói có lẽ không có uy hiếp gì, nhưng nếu vật này ở trong tay trưởng công chúa, nàng ấy có thể đứng trên địa vị tối cao mà quyết định sống chết. Nếu chỉ là một chuyện phụ hoàng đã qua đời từ sớm để lại Thượng Phương Bảo Kiếm, Phù Diên cũng không đến mức làm ra quyết định này, nhưng thám tử lại cung cấp manh nói nói Giang Nam có vài nơi đã có khởi nghĩa vũ trang, mà người đứng đầu có lẽ là người của Trưởng công chúa. Nếu Lâm Lang bỏ kinh thành, lấy được Thượng Phương Bảo Kiếm ở Giang Nam trảm gian bình định khởi nghĩa, đến lúc đó nàng nhất định sẽ lâm vào thế bị động, nàng còn chưa hoàn toàn khống chế binh quyền trong tay, nếu Trưởng công chúa khởi nghĩa, người trong thiên hạ quy thuận, binh lực nắm trong tay có cả tướng lẫn quân, nàng chưa chắc sẽ thắng được. Phù Diên biết rõ thân phận của mình danh không chính ngôn không thuận, không phải chỉ vì nàng là muội muội của Hoàng Đế trước đó, mà căn bản là vì nàng không phải huyết thống hoàng thất. Nàng cực kỳ sợ hãi bị vạch trần, cho nên nàng muốn thắng, vì thế nàng quyết định đi Giang Nam, nàng muốn chặt chẽ nắm lấy Lâm Lang, cùng lúc đó nàng cũng bày binh bố trận ở Giang Nam, để chờ chi viện. .......... "Đây có phải kịch bản không tồi không, em cảm thấy như vậy chiếu ra nhất định sẽ có danh tiếng không tệ đâu." Lê Sơ nhìn Ninh Mạn Thanh ngồi ở cách đó không xa đọc kịch bản, tâm tình rất tốt nói. "Đúng là không tệ, có logic, có động cơ, có twist, còn có một số chỗ thu hút người xem, câu chuyện đắp nặn đầy đủ tình cảm," Ninh Mạn Thanh nói đều là ưu điểm, sau đó lại nói "không hổ là kịch bản của em lựa chọn" Một câu cuối cùng trực tiếp thăng hoa, thổi phồng bạn gái thật to. Nhưng những lời trước đó cũng là sự thật, cũng bởi vì bộ phim có giá trị nên Ninh Mạn Thanh mới cực kỳ hào phóng đầu tư. "Đó là đương nhiên, em cũng lựa chọn rất là lâu." Được bạn gái khen tặng bản thân mở cờ trong bụng, nghênh nghênh cằm cực kỳ vui vẻ. Về kịch bản, kỳ thật cũng không có gì nói là quá tốt, biên độ diễn của bộ phim này đối với các nàng không phải là khó khăn gì nhiều. Lê Sơ nghĩ nghĩ chuyện khác, hỏi: "Hôm nay vẫn phải đi ra ngoài sao?" Tiền Đóa Đóa vừa mới bị Lê Sơ kêu ra ngoài mua đồ uống, giữ tại chỗ này chỉ có trợ lý Viên Tử và trợ lý Khả Tâm của Ninh Mạn Thanh. Khả Tâm kỳ thật cũng không phải là người phụ trách sinh hoạt hằng ngày của Ninh Mạn Thanh, mà là trợ lý phụ trách xử lý công việc kinh doanh của Ninh Mạn Thanh, gần đây Ninh Mạn Thanh hình như có một dự án khá lớn, cô đã liên tục vội vàng rời khỏi đoàn phim khi vừa diễn xong cảnh của mình hai ngày nay, hôm sau phải gần đến giờ quay mới gặp được người. Lê Sơ rất lo lắng công tác cường độ cao như vậy sẽ mang đến áp lực cho Ninh Mạn Thanh, thậm chí nhịn không được mà nghĩ rằng do mình lôi kéo Ninh Mạn Thanh quay phim có phải là khiến Ninh Mạn Thanh càng không có thời gian hơn không. "Uhm, tối nay còn phải qua bên đó đàm phán một chút." Ninh Mạn Thanh gật đầu, ra hiệu cho hai trợ lý đang đứng phía sau, "Hai người ra ngoài một chút." Hai trợ lý nghe lời ra ngoài, hiển nhiên bà chủ muốn cùng nói chuyện riêng tư với vợ bà chủ rồi. "Không cần tự trách, bộ phim em chọn làm chị cảm thấy rất hứng thú, hơn nữa cùng em diễn chung mới có thể có cơ hội luôn nhìn thấy em, nên mặc kệ chị làm chuyện gì cũng sẽ có động lực hơn.: Bởi vì ở đoàn phim, xung quanh có không ít đôi mắt, Ninh Mạn Thanh cũng không quá tự nhiên mà làm ra một ít hành động thân mật, cũng chỉ có thể dùng kịch bản che lại, nhẹ nhàng nắm nắm ngón tay Lê Sơ. Lê Sơ có chút buồn bực lại có chút ngạc nhiên nói: "Ninh lão sư, có phải chị có thuật đọc tâm không, sao em suy nghĩ cái gì chị cũng biết hết vậy." "Có lẽ là bởi vì trong mắt em nhìn chị không che giấu gì cả, nên chị mới có thể cảm giác được cảm xúc của em." Ninh Mạn Thanh nhếch khóe miệng, vốn dĩ cô rất am hiễu ngôn ngữ nhân tâm, hơn nữa cô cũng có thiên phú trong việc diễn xuất, nên loại thiên phú này cũng có thể thể hiện ở phương diện khác. "Nhất định là do chị quá lợi hại, chứ không phải là em quá dễ đoán." Lê Sơ không cảm thấy năng lực che giấu cảm xúc của bản thân quá kém cỏi, có thể là vì nàng với Ninh Mạn Thanh có một loại cảm giác thân cận, thế cho nên nàng mới dỡ hết tất các loại phòng bị xuống. "Đóng phim mới là chuyện chị thích làm nhất, còn những chuyện khác, chỉ là một ít chuyện cần phòng vệ thôi." Ninh Mạn Thanh nói là chuyện Lê Sơ đã biết, nàng biết cô thực sự là yêu nghề này. Nàng nghiêm túc mà dặn dò: "Vậy chị chú ý đừng để bản thân mình quá mệt mỏi, có chuyện gì nhất định phải nói với em, tuy rằng em không có khả năng làm được cái gì cho chị, nhưng em muốn chia sẻ cảm xúc với chị, cho dù là xấu hay là tốt." "Đáng tiếc em không biết nấu cái gì ngon, nếu không còn có thể nấu đồ ăn ngon cho chị ăn thả lỏng một chút." Lê Sơ cảm thấy đồ ăn ngon nhất định có thể là thứ trấn an người thật tốt, đáng tiếc trình độ nấu ăn của nàng chỉ giới hạn trong việc làm đồ ăn lạnh cấp tốc, không có cách nào có thể làm cơm tình yêu cho bạn gái. Ninh Mạn Thanh chớp chớp mắt nói: "Ai nói em không biết làm cái gì ngon, nước đào đặc chế của em chính là thứ mà chị thích nhất." Lê Sơ cứng người nhìn. Rõ như ban ngày, lanh lãnh càn khôn! "Em tìm đạo diễn tham khảo kịch bản một chút." Lê Sơ ném xuống một câu, cấp tốc mang theo kịch bản rời khỏi hiện trường. Trong lòng nàng cũng hận bản thân mình rèn sắt không thành thép, nàng rõ ràng cũng có bản lĩnh tao lãng, nhưng nhìn Ninh Mạn Thanh lại cố tình không có loại dũng khí này. Ô ô ô mát-xa đặc chế của Ninh lão sư phục vụ cũng thực sự thực sự không tồi. Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh quay hết một vòng, tuy rằng kịch bản nói đi Giang Nam, nhưng bọn họ không có khả năng chạy đi xa đến như vậy, bố cảnh Giang Nam cũng ở gần sát bên, chụp xong cảnh trong cung mọi người chuẩn bị quay chụp cảnh trên đường. Tiền Đóa Đóa đi xem rất nhiều đoạn, vì có Viên Tử canh giữ Lê Sơ, nên cô cũng rãnh rỗi tự thả bay mình chạy tới chạy lui, đại khái là sắp xếp lại nội dung quay phim. Cô nhịn không được tò mò hỏi Lê Sơ: "Vì sao người xem chọn đường 1 mà mọi người lại quay đường 2 vậy? Vì không có tác dụng sao?" "Không phải không có tác dụng, đây là giả thiết quyết định của hai người, đừng rối rắm, sau này em sẽ biết." Nhưng đây chỉ là chuyện ban đầu, rút mắt giữa Phù Diên cùng Lâm Lang không đơn giản chỉ là cộng sự làm người yêu. Vì sao Lâm Lang lại có tự tin như vậy, vì sao các nàng có thể mất đi mấy đoạn ký ức, có thêm mấy đoạn ký ức mới vẫn có thể ở bên nhau, không chỉ do huấn luyện tinh thần, mà còn liên quan đến cuộc sống trải qua của các nàng. Các nàng đã dung nhập nhau vào sinh mệnh, cho nên các nàng mới có thể trở thành người yêu mẫu mực, tình yêu là thuần túy, nhưng tình cảm của hai nàng quá mức phức tạp, cho nên rất khó nói các nàng lại đang là yêu nhau. ......... Camera quay, xe ngựa đang trên đường chạy đến Giang Nam. Ở giữa rừng trúc chợt gặp thổ phỉ, Phù Diên và Lâm Lang từ hai xe ngựa khác nhau trốn tránh ra tới, lại nhìn thấy nhau cực kỳ cảnh giác và nghi ngờ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]