Chương trước
Chương sau
Khi người xem tiến hành bầu chọn thì chỉ quay cảnh MC và diễn viên quần chúng, sau đó biên tập lại, Lê Sơ với Ninh Mạn Thanh đóng vai này một số thời điểm cũng không cần quan tâm đến những cảnh này.
Lúc này các nàng đang đứng trong trường quay, quay lại cảnh hậu trường trong cuộc thi.
Cuộc thi này có hai hình thức tham dự, một là lộ mặt, hai là không lộ mặt.
Tuy rằng có rất nhiều người tham gia khiêu chiến là vì tiền mà tới, nhưng cũng có rất nhiều người không phải.
Có rất nhiều người muốn thể nghiệm mới lạ, có người muốn khảo nghiệm lẫn nhau, có người muốn xem tình cảm đến đâu, có người muốn biết rõ đối phương.... Tóm lại có rất nhiều nguyên nhân, cho nên có một số người không muốn người bên ngoài biết mình tham gia khiêu chiến, nên công ty tổ chức cuộc thi mới thêm một cơ chế bảo hộ, đó chính là không lộ mặt.
Nếu lựa chọn lộ mặt, hệ số chiến thắng sẽ gia tăng, cho dù không thành công, cũng sẽ được một phần tiền thưởng an ủi.
Phù Diên và Lâm Lang là tới vì tiền, đương nhiên là lựa chọn lộ mặt.
Trừ bỏ chuyện không lộ mặt, công ty còn có một số lựa chọn để phục vụ chuyện xóa đi ký ức.
Không phải mọi người khi tiến vào thế giới đều đạt được kết quả của mình, không ít cặp đôi khiêu chiến không thành công ngược lại còn trở mặt thành thù, cho nên công ty mới thêm một số lựa chọn, nếu những người đó muốn tiếp tục như trước, có thể lựa chọn xóa bỏ ký ức trong cuộc thi.
Đương nhiên Phù Diên và Lâm Lang không có lựa chọn cái này, các nàng chỉ gật gật đầu, không tỏ vẻ gì quá nhiều.
Đoạn này kỳ thật có quay bổ sung, Lê Sơ biết sau này Phù Diên từng bối rối, nàng muốn quên những cảm tình này, để bản thân mình hoàn toàn nhận rõ được bản chất của cuộc hôn nhân này, nhưng cuối cùng nàng lại không làm như vậy.
Một khi nàng làm như vậy, chắc chắn nàng sẽ quên rất nhiều thứ, những chuyện có được bây giờ cũng sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, nàng và Lâm Lang không còn là người yêu mẫu mực trong mắt người khác nữa.
So với để mình tự do, Phù Diên vẫn lựa chọn tiếp tục duy trì cuộc sống hiện tại này của mình.
Nàng không có cách nào từ bỏ những thứ này, bởi vì những thứ này là lúc trước nàng liều mạng mới có được.
Giai đoạn chuẩn bị của Phù Diên và Lâm Lang, Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh quay rất thuận lợi, sau khi Chu Hân Duyên nói "qua" liền tiến hành chuyển cảnh.
Trước khi bắt đầu giữ lại tinh thần, ban tổ chức sẽ để cặp đôi giao lưu một chút, Phù Diên và Lâm Lang cũng không ngoại lệ.
Trước khi đưa vào chuyển số liệu, Lâm Lang nhìn Phù Diên mở miệng: "Tôi sẽ tìm được em."
Lâm Lang mặc loại đồ đặc chế để chuyển số liệu bằng kim loại màu đen, chân cô rất dài, đứng ở cửa khoang, bộ dáng nhàn nhạt nói chuyện khiến cho người ta rất có cảm giác tin tưởng.
Lê Sơ đóng vai Phù Diên, là nhân vật tương đối ôn nhu bình đạm, tóc ngắn ngang vai, nghe vậy cười gật gật đầu.
"Em tin tưởng chị."
Ở ngoài cameras, Tiền Đóa Đóa kích động xoa xoa tay như dính sâu.
"Thật ngọt nha, nhìn có vẻ đây là một bộ phim tình yêu ngọt ngào."
Viên tử gật đầu phụ họa: "Thật là rất ngọt."
Bề ngoài Viên Tử là người làm công cho Lê Sơ, là trợ lý của nàng, nhưng kỳ thật cô lãnh hai phần tiền lương, cô là bảo vệ Ninh Mạn Thanh thuê tới.
Cô có biết một ít chuyện bên trong, có một số thời điểm cần phải đưa đồ này kia, Lê Sơ với Ninh Mạn Thanh không có cách nào gặp mặt, đều là trải qua tay cô, ví dụ như nói sợi dây chuyền của Diễn Mộng kia.
Đối với hai vị minh tinh yêu xa này, làm tiểu thư lo hậu cần thôi, cô cũng thấy khá là thoải mái.
Đường Tòng Nam đứng bên cạnh đã xem qua kịch bản, phát ra một tiếng cười lạnh giống như đã sớm nhìn thấu hết thảy, cảm thấy những người trẻ tuổi nói ngọt này vẫn quá là non nớt.
Các nàng hoàn toàn không hiểu gì về Lê Sơ cả, hắn cực khổ chọn cho Lê Sơ bao nhiêu kịch bản ngọt ngào, nhưng Lê Sơ lại khăng khăng muốn đi biểu diễn bộ phim đường trộn thủy tinh này.
Nhưng thực sự quá là thần kỳ, bộ phim này vốn dĩ có rất ít nhà đầu tư, nhưng tự nhiên đạo diễn lại kéo được sự đầu tư của Điện Ảnh Tụ Tinh,
Điện Ảnh Tụ Tinh trong thương trường là một công ty đầu tư điện ảnh thần bí, trước giờ rất ít khi câu nệ đầu tư vào bộ phim truyền hình, bà chủ hay ông chủ sau lưng cũng không tham gia các loại tiệc tùng hay thăm hỏi.
Điện Ảnh Tụ Tinh đầu tư phim điện ảnh từ thể loại văn nghệ đến thương mại, cũng từng đầu tư phim hài kịch, bộ tiếp theo đầu tư là khoa học viễn tưởng.
Tụ Tinh đầu tư phim truyền hình hay điện ảnh đều chưa từng flop, cho dù phim điện ảnh không thể kiếm tiền, thậm chí lỗ vốn, nhưng cũng có thể có được danh tiếng rất tốt.
<> cũng có thân ảnh của Tụ Tinh, nó là nhà đầu tư lớn nhất.
Tiền đúng chỗ, khó khăn quay phim tất nhiên sẽ hạ thấp.
Lúc Đường Tòng Nam vẫn còn đang tự hỏi này nọ, Lê Sơ đã quay đến cảnh sau khi vào vòng thi, cũng chính là cảnh sau khi lấy ký ức ra.
Vì muốn tiết kiệm tài lực và nhân lực, các chi tiết quay đều làm mô hình.
Chỉ quay trong trường quay, Lê Sơ cũng đã phải quay mấy ngày.
Trong phim, tuy rằng người xem cuộc thi có ba lựa chọn, nhưng lúc quay phim, đạo diễn thực sự không có khả năng mở phiếu bầu, cho nên Lê Sơ đã cầm kịch bản nhánh A, tức Trưởng công chúa và Nhiếp Chính Vương.
Dùng hiệu ứng tạo hoàng cung cũng quá nhiều tiền, số tiền này còn không bằng thực sự đi thuê nơi quay phim cổ trang, Chu Hân Duyên đã liên hệ xong, ngày mai Lê Sơ và các nàng sẽ chuyển cảnh quay.
Vốn dĩ Đường Tòng Nam muốn cùng Lê Sơ đi đến chỗ quay mới, nhưng nhận được một cuộc điện thoại, chỉ có thể chạy về Vân Châu giải quyết.
"7h sáng mai lên xe, nhất định phải để em ấy lên trước, không được đến trễ, phải đi cùng lúc với đoàn, trước khi lên xe phải cho em ấy ăn sáng trước, không nên dùng sữa bò sandwich, mua cháo cho em ấy ăn, nghe thấy không?"
Đường Tòng Nam cẩn thận dặn dò Tiền Đóa Đóa và Viên Tử, nghiễm nhiên là mẹ hiền rầu thúi ruột vì con gái.
"Yên tâm đi Nam ca, em sẽ chăm sóc cho Lê tỷ thật tốt."
Tiền Đóa Đóa gật đầu, Viên Tử cũng gật đầu phụ họa.
"Yên tâm đi Nam ca, em cũng sẽ cố gắng chăm sóc bản thân mình mà."
Lê Sơ cảm động nhìn nam mụ mụ, trong lòng đã hoan hô.
Lạy hồn, rốt cuộc người giám hộ cũng đi rồi, cô nương 23 tuổi như nàng rốt cuộc đã có thể ch*ch choạt với bạn gái thảo luận chuyện giặt khăn trải giường rồi.
Đường Tòng Nam cũng không biết ý tưởng bất hiếu trong lòng con gái, nhưng hắn đã có thói quen nàng phản nghịch, nghe nàng nói vậy không chỉ không có mỉm cười, ngược lại còn trừng mắt liếc nàng một cái.
"Tôi cũng không trông cậy em tự chăm sóc bản thân đâu, em đừng gây chuyện cho tôi là được."
"OK OK."
Lê Sơ đưa tay thủ thế, nàng có thể gây ra chuyện gì được, nhiều lắm là chơi hoa nhỏ một chút thôi.
Ví như là dirty talk nàng chờ mong đã lâu, ô hô, cất cánh!
Lão mẹ bay đi, hắn vẫy vẫy ống tay áo, không có mang theo đám mây nào, chỉ là mang đi rụt rè của con gái bất hiếu thôi.
Lê Sơ đã tẩy trang xong, chuẩn bị thay quần áo, hai vị trợ lý nhỏ đứng ở ngoài cửa.
Viên Tử mở miệng nói: "Đóa Đóa, đêm nay tôi canh cho Lê tỷ được rồi, sáng mai tôi đi mua cháo xong kêu chị ấy dậy, cậu có thể ngủ trễ một chút cũng không sao, nhìn bộ dáng của cậu gần đây giống như không được nghỉ ngơi đủ, sau khi tôi kêu chị ấy dậy xong rồi cậu qua cũng được."
Phản ứng đầu tiên của Tiền Đóa Đóa là vui vẻ, sau đó lại cảm thấy không tốt lắm nói: "Sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy được."
"Không có việc gì, đây cũng là trách nhiệm của tôi, hơn nữa cậu nghỉ ngơi tốt mới có thể chăm sóc tốt cho Lê tỷ."
Viên Tử cười cười, cũng không có nói lời thật.
Bởi vì lời này thực sự là nói không nên lời, cô luôn có một loại dự cảm, có khả năng là ngày mai trong phòng bà chủ hai sẽ phát hiện tung tích của bà chủ cả, bà chủ hai là Lê Sơ, bà chủ cả là Ninh Mạn Thanh.
Nếu cô đến giữ cửa, thì bà chủ cả không cần phải lén lút đi đến, một công nhân ăn hai đầu lương, phải là tri kỷ như vậy.
Vì để tiện hành động, đoàn phim để cho hai diễn viên chính hai phòng đối diện nhau.
Ninh Mạn Thanh mở cửa đẩy ra đã bị người ôm đầy vào lòng, cô cúi đầu ngửi mùi hoa đào, xoa xoa đầu tóc mềm mại của Lê Sơ.
"Rốt cuộc chị cũng đến rồi, hôm nay lão bà của em không ở đây, mau đi vào."
Lê Sơ chỉ chỉ giường trong phòng, làm mặt quỷ với Ninh Mạn Thanh, nhất thời hứng khởi tạo ra một cảnh play kích thích.
Không có cách nào, ai kêu các nàng hiện tại, giống hai người yêu đương vụng trộm như vậy chứ.
Người khác là lão Vương kế bên, còn nàng đây là lão Ninh đối diện đây.
Ninh Mạn Thanh sửng sốt một giây đồng hồ, sau đó liền phản ứng lại, dựa vào tố chất của diễn viên chuyên nghiệp, cô nhanh chóng nhập vai.
Ngón tay Ninh Mạn Thanh sờ sờ quanh cái nơ con bướm trên cổ áo Lê Sơ, men theo hơi ấm trượt xuống phía dưới, đỉnh mày hơn nhíu, đôi mắt hồ ly tươi cười híp lại, khiến cô trút bỏ ôn nhu, mang theo vài phần đặc biệt tà tính. . ngôn tình tổng tài
"Xem ra lão bà em còn không thỏa mãn được em, không sao cả, còn có tôi."
Tuy rằng dùng câu trần thuật, nhưng âm cuối hơi nhếch lên giống như mỉa mai, cười lay động nội tâm.
Lê Sơ bị mặt khác của bạn gái làm cho có chút đứng không vững, ngó trái ngó phải không dám đối mặt với ánh mắt Ninh Mạn Thanh, có vài phần không muốn diễn tiếp, nhưng nàng vẫn cố gắng căng mình diễn tiếp.
"Vậy chị cần phải nhanh lên một chút, đợi lát nữa lão bà em trở lại là xong đời."
"Nhanh lên?" Ninh Mạn Thanh dán sát Lê Sơ, hơi vô tội nói, "Nhưng tôi thấy lão bà em cũng không còn dùng được."
Lê Sơ:.....
Cũng không cần nhập vai sâu như vậy đi! Sao có thể tàn nhẫn đến mức tự mắng chính mình luôn vậy?
Diễn viên ưu tứ diễn cùng như vậy tất nhiên là không bình thản, nhất định là sóng gió mãnh liệt bọt nước văng khắp nơi.
Không phải gió đông thổi bạt gió tây, thì chính là gió tây áp đảo gió đông, sau đó diễn ra đối chọi gay gắt dù nhìn bình thản, như vậy cũng khiến người ta có cảm giác vui sướng tràn trề.
Ở phương diện tố chất diễn viên này mà nói, Ninh Mạn Thanh cách xa hơn Lê Sơ nhiều.
Dù sao lúc nhập môn, Lê Sơ còn là học sinh của Ninh Mạn Thanh, hơn nữa bây giờ vẫn như vậy.
Lê Sơ nhớ rõ lúc ấy Ninh Mạn Thanh cầm tay chỉ nàng diễn phim, bây giờ cũng không kém hơn là mấy, cũng thực là tay cầm tay chỉ.
Lê Sơ muốn thoát ra, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể giống như học sinh bất lực trước mặt cô giáo, bị bắt học tập tiến bộ với cô giáo thôi.
"....Mạn Thanh....Em không được."
Trong mắt Lê Sơ hơi mù sương, kiến thức này so với quá khứ quả thật quá siêu việt rồi, đối với nàng mà nói là quá căng, hơn nữa là có chút chịu không nổi.
"Đương nhiên là em được, dù sao đối với chuyện học tập em cũng giống như đói khát, chỉ sợ hơn nữa tôi với lão bà của em cũng không thể thỏa mãn được khát vọng học tập của em đâu, bây giờ lại nói em không được?"
Ninh Mạn Thanh không phải là giáo viên đủ tư cách, giáo viên chân chính là dẫn đường cho học sinh, nhưng cô không phải.
Cô khống chế nàng, lừa gạt nàng, bức bách nàng, nhốt nàng trong tin tức tố trà mây, để nàng chìm đắm.
Nhưng những thứ này bất quá chỉ là một phần bị che lắp, trong đêm dài đen tối kia, có rất nhiều tâm tư đều bị phơi bày ra rõ ràng.
Lê Sơ nghĩ năng lực của Ninh Mạn Thanh thực sự rất là mạnh, nàng gửi cho acc clone đó những bộ trường thiên có nhiều khía cạnh học tập, nhưng cô đều nắm giữ rất tốt, hơn nữa còn có thể căn cứ tình huống thực tế mà thay đổi một số lời nói.
Dirty talk cũng không phải chỉ có một mặt thô tục, mà nói trắng ra là tình thú, xé bỏ một mặt ngụy trang nào đó, khiến vài thứ ẩm ướt trong hoàn cảnh phóng đại một cách vô hạn.
Tư tưởng làm người có thể tùy ý lan tràn trong không gian hạn chế, có thể để mình trở thành bất kỳ người nào, làm bất kỳ điều gì.
Là gió là mưa tưới lên cánh hoa ngoài cửa sổ, là hữu hình như động vật nhưng cũng nhẹ nhàng ảo tưởng, mang theo dấu vết độc chiếm cũng như nghiêm túc tiến hành.
Trong ảo tưởng của người khác, Lê Sơ không biết có phải như vậy hay không, dù sao ở đây nàng cũng là như thế.
So với những chuyện kia, giả vờ nhập vai quá sâu thực sự cũng làm người khó có thể chống đỡ được, khiến Lê Sơ có chút hối hận khi ban đầu vui đùa lắm miệng.
"Tôi với lão bà của em ai giỏi hơn?"
Ninh Mạn Thanh dựa lên vai Lê Sơ, cô ôm lấy nàng từ phía sau, hơi thở ấm áp thổi lên làn da tiêu tán trong không khí, mang đến sự ẩm ướt thường thấy của mùa hè.
Lê Sơ khóc, nàng nghẹn ngào nói: "Lão bà của em giỏi."
Kỳ thật vấn đề này nàng cũng vừa mới trả lời một lần, lúc ấy nàng trả lời cái đầu tiên, vì thế lão Ninh đối diện biến thành lão bà, bắt đầu tiết mục tự bắt gian tại chỗ.
Lần này nàng cẩn thận mà lựa chọn cái thứ hai, nhưng lão Ninh đối diện lại bắt đầu tức giận.
Lê Sơ lên án: "Đây căn bản là không được chọn!"
"Đúng rồi!" Ninh Mạn Thanh cười trầm trầm nói, xoa xoa tiểu khả ái, "Từ lúc chị vào cửa kia, em đã không có lựa chọn."
Nước mắt Lê Sơ rơi hết một đêm rốt cuộc cũng hiểu rõ Ninh lão sư thật sự là một nữ nhân tâm cơ, nhưng mà là nàng rất thích.
Điều hòa hoạt động không ngừng nghỉ, xóa đi oi bức của mùa hạ, đây có lẽ là phát minh cứu rỗi nhân loại nhất vào mùa này, nhưng là có đôi khi lạnh lẽo máy móc cũng kém độ ấm của vận động thân thể, tạo thành một sự ẩm ướt độc đáo.
Lê Sơ lười nhác thở phì phò nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nhiều ánh sáng xuyên qua đám mây giống như lá sen dưới hồ, nàng nhịn không được cười cười, nhớ đến bài thơ nàng từng đọc.
Ninh Mạn Thanh nằm bên cạnh nàng, uống hết nửa chén nước.
Bọt nước rơi xuống theo khóe môi, dưới ánh sáng mặt trăng chiếu ra khúc xạ đẹp đẽ.
Lê Sơ chống đầu nằm trên giường, cười nhìn Ninh Mạn Thanh đọc lên bài thơ.
"Đa tiêm duy nguyệt sắc hữu điểm bồng tùng
Na tựu chiết nhất trương khoát ta hà diệp
Bao nhất phiến nguyệt quang hồi khứ
Hồi khứ giáp tại đường thi lý
Biển biển, tượng áp quá tương tư"
Trích bài Dưới ánh trăng rằm của Dư Quang Trung
(Vì không có ai dịch thơ bài này nên mình để nguyên Hán việt)
Đây là kiều diễm lại cực kỳ lãng mạn, phảng phất như âm thanh diễn tấu nhạc khí ngâm khúc ca vui sướng trong đêm.
Thanh âm tình nhân ngâm thơ cũng là mềm ấm, mang theo chút lười biếng khàn khàn.
Ý thức Ninh Mạn Thanh bị tình yêu đoạt đi mất, trong một khắc này, cái gì cô cũng không nghĩ, chỉ nghĩ một câu
--- tôi yêu em
Men tình tràn đầy, xô đẩy mà khẩn cấp lên men trong tư tưởng cô.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp, tình nhân trước sau cũng phong tư yểu điệu như vậy.
........
Một đêm không ngủ đủ, Lê Sơ rửa mặt qua loa ăn sáng, ngủ bù trên đường đi.
Nàng cho rằng mình phải ngủ thời gian rất lâu, nhưng bất quá cũng chỉ hơn một giờ, nàng cũng đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Bọn họ vẫn còn ở trên đường, trong lúc ở không Lê Sơ tranh thủ chút thời gian xem kịch bản kế tiếp, cũng muốn đọc thoại trước.
Trước khi bắt đầu quay, Chu Hân Duyên diễn giải cho Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh nghe trước.
"Sau khi ký ức bị thay đổi xong, người bình thường đều có tình huống sửng sốt, nhạy bén một chút sẽ thấy nghi ngờ, nhưng loại nghi ngờ này lại không biết làm thế nào, hai người không cần diễn xuất nghi ngờ, bởi vì kịch bản đầu tiên là dán sát tính cách nguyên bản của các nàng nhất, loại cảm giác xa lạ không quen này phải chờ đến khi bắt đầu kịch bản thứ hai."
Chu Hân Duyên lại nói thêm một số yêu cầu khác, thuận tiện đề cập đến giả thiết của nhân vật, Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh gật gật đầu, bắt đầu chính thức quay kiếp thứ nhất.
Kiếp thứ nhất, Lâm Lang là trưởng công chúa cùng với Nhiếp Chính Vương Phù Diên.
Công ty biết rõ cuộc thi này nhất định phải có người xem mới ổn, nhưng hai người chỉ là người bình thường, căn bản không có lực hấp dẫn, cho nên giả thiết phân loại thân phận giao cho người xem làm cũng chỉ thúc đẩy một phần.
Chỉ là chuyện thân phận chênh lệch tuyệt đối không theo hướng tử địch, nếu không sẽ làm gia tăng độ khó, người khiêu chiến sẽ không đồng ý.
Vì thế trong kịch bản sẽ có thân phận cắm, nhưng là nhất định cũng có những tình huống gặp gỡ để thúc đẩy sự tương tác của người xem, sau đó cũng theo dõi xem họ có thể có phát hỏa không.
Giả thiết trong bối cảnh này là, 12 tuổi sẽ phân hóa giới tính, nhưng hoàng đế quốc gia này bỗng nhiên qua đời, trưởng công chúa Lâm Lang 11 tuổi. Nàng chưa chắc có thể phân hóa thành Thiên Can, các đại thần cũng không dám đánh cuộc, nên lúc này cần phải có người xử lý triều chính.
Muội muội của hoàng đế, tiểu vương 16 tuổi Thiên Càn – Phù Diên, trở thành người được chọn, ngồi trên chí cao vô thượng.
Lúc Phù Diên được truyền ký ức kiếp này, thân thể nàng đã 21 tuổi, nàng đã làm Nhiếp Chính Vương được 5 năm.
Lúc này trưởng công chúa đã 16 tuổi, 4 năm trước nàng ấy cũng đã phân hóa thành Thiên Càn, bên ngoài có vẻ như Nhiếp Chính Vương chuẩn bị cho nàng ấy đăng cơ hoàng đế, nhưng thực sự vẫn đang khống chế quyền lực trong tay mình.
Trưởng công chúa từ chối ngôi vị hoàng đế, nói cảm thấy chỉ có cô cô mới xứng đáng, trước đó nàng ấy nói sẽ thuận theo Nhiếp Chính Vương Phù Diên, thế nên Nhiếp Chính Vương sơ sẩy một chút, để Trưởng công chúa nắm được một số quyền lực.
Tình huống hiện tại là hai bên đấu nhau, tranh đoạt quyền lợi, ngôi vị hoàng đế vẫn còn bỏ không.
Lúc công ty bố trí cũng không thể thay đổi tổ hợp giới tính thật sự, vì Lâm Lang và Phù Diên là Alpha và Omega, nên công ty không thể thay đổi giới tính trong kịch bản dựng ra, cho nên Nhiếp Chính Vương Phù Diên kỳ thật là Địa Khôn.
Nhiếp Chính Vương không phải là huyết mạch của hoàng thất, phụ thân nàng đội nón xanh cho lão hoàng đế, đối tượng xuất quỹ là Tể Tướng.
Lúc ấy Tể Tướng quyền lực ngập trời, cho nên mới có thể sửa đổi giới tính năm 12 tuổi của Nhiếp Chính Vương.
Khi đó Tể Tướng quyền lực quá lớn, nên ca ca của Nhiếp Chính Vương, khi đó đang là Hoàng đế tiền nhiệm, chuyện đầu tiên làm là giết chết Tể Tướng, nhưng con rết trăm chân chết cũng không có ngã xuống, đến lúc khi Hoàng đế qua đời cũng không thể thanh trừng sạch sẽ thế lực của Tể Tướng trong triều đình.
Bởi vậy Nhiếp Chính Vương mới có thể đủ 16 tuổi liền thành công lên làm Nhiếp Chính Vương, sau khi Phù Diên tỉnh lại, cũng cực kỳ tự nhiên trở thành nhân vật này.
Trước đó Chu Hân Duyên đã đặc biệt giảng diễn, hơn nữa Lê Sơ lại là người viết tiểu truyện nhân vật, cho nên đoạn này diễn xuất cực kỳ tự nhiên.
Lời thoại Lê Sơ chia làm hai, nghe có chút khó khăn, nhưng lúc diễn cũng không quá khó, bởi vì các đoạn diễn đều có trình tự.
Lúc Lê Sơ diễn Phù Diên, là ôn nhu bình đạm, nhưng khi diễn Nhiếp Chính Vương Phù Diên, là sắc bén minh mẫn.
Nhưng công ty tổ chức cuộc khi này sẽ không đem kịch bản trực tiếp đập vào mắt người xem, nói cho người xem biết Nhiếp Chính Vương Phù Diên là Địa Khôn, đạo diễn Chu Hân Duyên cũng sẽ không đem kịch bản hạ màn cho khán giản, nói cho bọn họ biết nhân vật Lê Sơ diễn là Omega, những cái này đều thể hiện qua các chi tiết trong phim.
Ví như sau khi Phù Diên tỉnh lại, nàng sẽ đi tìm một lọ thuốc để trong tủ được khóa lại, uống một viên, sau đó lại để vào gương khóa lại, đặt ở nơi bí ẩn.
Thông qua chi tiết này nói cho người xem cuộc thi, cũng nói cho khán giả xem phim này, Phù Diên có bí mật.
Lê Sơ khóa kỹ cái gương phức tạp, đóng mạnh cơ quan, trong lòng bội phục tổ đạo cụ.
"Tốt, qua! Lão sư, lập tức đến cảnh tiếp theo!"
Chu Hân Duyên đứng sau lưng camera xem xét, dựng ngón tay cái với Lê Sơ.
Sau khi diễn hai cảnh tiền đề xong, nội dung chính của kịch bản mới đến, Nhiếp Chính Vương muốn đi thương nghị ngôi vị Hoàng đế với Trưởng công chúa.
Đây không phải là lần đầu tiên Nhiếp Chính Vương và Trưởng công chúa gặp mặt, nhưng là là lần đầu tiên gặp mặt của Nhiếp Chính Vương Phù Diên và Trưởng công chúa Lâm Lang.
Lúc quay đoạn này, đạo diễn đều dùng đến quay one shot và quay đoạn ngắn, cũng quay nhiều phiên bản khác nhau.
Bởi vì đạo diễn yêu cầu phải diễn rất nhiều lần, nên Ninh Mạn Thanh và Lê Sơ cũng nhìn nhau rất nhiều lần.
Lê Sơ cảm thấy yêu đương tốn phí kiểu này cũng không tệ, có thể gần gũi thưởng thức nhan sắc thịnh thế của bạn gái.
Tuy rằng bạn gái nàng đã 25 - 26 tuổi, nhưng diễn thiếu nữ 16 tuổi thật sự cũng không có chút cảm giác gượng ép nào.
Tự nhiên được diễn niên hạ, có thể dĩ hạ phạm thượng cảm giác thật tốt nha!
Chu Hân Duyên cảm thấy mỹ mãn quay mấy phiên bản, định chỉnh thành một bản tốt nhất, nên để Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh tiếp tục diễn.
Nhiếp Chính Vương và Trưởng công chúa vì ngôi vị Hoàng đế, lại tiến hành tranh đấu một lần.
Tình huống hiện tại là dưới dư luận của triều thần, Trưởng công chúa đang chiếm thế thượng phong, nhưng xét về thực quyền, Nhiếp Chính Vương mới đang chiếm thế thượng phong.
Ngôi vị Hoàng đế còn chậm chạp để không, đây đối với đại thần và dân gian bá tánh mà nói, đều là một chuyện cực kỳ không yên ổn, Nhiếp Chính Vương muốn ngồi lên vị trí này, nhưng Trưởng công chúa lại là người thừa kế tốt nhất, nàng còn chưa có chuyện gì, Nhiếp Chính Vương cũng không nghĩ được cách nào.
Trưởng công chúa vừa kéo vừa đẩy, một khi nói đến ngôi vị Hoàng đế, nàng ấy liền nói mình không thể gánh vác, cảm thấy bản thân mình không có cách nào làm được, một bộ dáng nhu nhược hâm mộ cô cô, hy vọng cô cô bước lên vị trí kia, đồng thời vận dụng thế lực của mình kéo lại, tóm lại chính là không muốn để ai lên ngôi vị Hoàng đế này.
Bởi vì Trưởng công chúa biết, một khi nàng ấy bước lên ngôi vị Hoàng đế, có khả năng sẽ bị kiềm chế hơn nữa.
Rất nhiều người không biết chân tướng còn tưởng rằng là Nhiếp Chính Vương khống chế triều chính, không cho Trưởng công chúa đăng vị, dân gian rất có ý kiến với Nhiếp Chính Vương, thậm chí còn có đủ các loại vè xuất hiện, các loại thiên tai đều trực tiếp đẩy lên người Nhiếp Chính Vương, trào phúng là mối họa của long mạch.
Những chuyện sau lưng này không có khả năng là không có người khuyến khích, Nhiếp Chính Vương nghĩ thôi cũng biết là bút tích của ai.
Nàng bị Trưởng công chúa ghê tởm đến hỏng rồi, nhưng lại không thể trở mặt, chỉ có thể dưới danh tiếng ngày càng sa sút thúc giục Trưởng công chúa đăng cơ.
"Tiểu cô cô sao lại đến nói với bổn vương chuyện này, A Lang tự biết thiên tư ngu dốt, thông tuệ kém xa tiểu cô cô nhiều, những đại thần đó cũng không biết tốt xấu, tiểu cô cô cũng là người trong hoàng thất, sao lại không ngồi được vị trí kia?"
Lâm Lang ngồi trên ghế, nhìn bộ dáng rất tức giận bất bình, nhưng khi bưng chung trà lên uống, khóe miệng cũng lộ ra một tia cười lạnh.
"A Lang lại hồ nháo, chẳng qua là lúc trước huynh trưởng ngã xuống, bổn vương mới nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, nay A Lang đã lớn, cũng là lúc nên cố gắng học thống trị vạn dặm giang sơn này như thế nào."
Vẻ mặt Phù Diên không tán đồng nói, nhìn Lâm Lang giống như đang nhìn một đứa nhỏ không hiểu chuyện.
Nhưng trong lòng các nàng đều biết rõ ràng lẫn nhau, một người là hồ ly rắp tâm hại người, một người lại giả dạng sói con nhu thuận, trong lòng đều ngóng trông đối phương nhanh chóng đi chết đi.
"Vừa lúc phê tấu chương có báo nạn trộm cướp ở Giang Nam, thật thật giả giả chuyện quan lại cấu kết thổ phỉ làm hại bá tánh, A Lang đi học hỏi kinh nghiệm đi, nếu người làm tốt, thì không cần khiêm tốn nữa."
Phù Diên đang cười, nhưng trong mắt chỉ toàn băng lãnh, không mang chút ánh sáng nhu hòa nào.
Một khi Lâm Lang rời kinh thành, rất nhiều sự việc sẽ nằm ngoài tầm tay, Giang Nam có nạn trộm cướp, nếu Trưởng công chúa bất hạnh gặp sát hại, cũng không có cách nào.
Cho dù không giết được, thì khi Lâm Lang dẹp yên ổn chuyện này, nàng ấy trở về được cũng không có lý do nói không được, cần phải đăng cơ, nếu chuyện này Lâm Lang thực hiện tốt, như vậy đại danh Trưởng công chúa sẽ bị bêu ra ngoài, đến lúc đó ai hợp làm Hoàng đế hơn, không phải vừa nhìn đã biết sao.
Lâm Lang cũng nghĩ đến chuyện này, nàng ấy dùng sức nắm tay ghế, từ trên ghế đứng lên.
"Tiểu cô cô quả nhiên tri kỷ, nơi chốn suy nghĩ vì ta."
Lâm Lang chỉ mới 16 tuổi, nhưng đã cao hơn Phù Diên nửa cái đầu, từ trên cao nhìn xuống vị cô cô tốt này.
"Ngươi là đứa nhỏ ta nhìn lớn lên, hiện giờ ta không có con nối dỗi, đương nhiên là thương yêu ngươi nhất."
Phù Diên nhìn Lâm Lang, cho dù là thấp hơn nửa cái đầu, khí thế cũng không rơi xuống thế yếu.
......
Vì Chu Hân Duyên muốn thúc đẩy cảm xúc trong phim với người xem, nên cũng đưa ra giả thuyết về công ty tổ chức cuộc thi này sẽ thiết kế thúc đẩy sự gặp gỡ của bọn họ, mà lựa chọn các loại gặp gỡ giao tiếp này, là từ khán giả của cuộc thi quyết định.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.