Bạch Hi Anh vừa bước ra thì Lâm Tinh Trúc vừa nhét xong da ghế sô pha vào máy giặt. 
Nhận thấy ánh mắt của Bạch Hi Anh dừng lại ở đó, Lâm Tinh Trúc vội nói: "Ghế sô pha bị bẩn." 
Trên trán Bạch Hi Anh có vài sợi tóc ướt đẫm, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh nước, lộ ra một cảm giác mập mờ thỏa mãn. Lâm Tinh Trúc nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng dời ánh mắt. 
Bạch Hi Anh thừa biết vì sao ghế sô pha lại bẩn. 
Thể chất của nàng không giống người khác. Nếu như người khác trúng loại xuân dược này, dù có di chứng nhưng cũng không thể mạnh mẽ như vậy. Chỉ khi phát sinh trên người nàng, mọi thứ dường như đều có thể. 
Bạch Hi Anh đã quen với điều này. 
Nhưng quen không có nghĩa là không căm ghét nó. 
Trên mặt nàng biểu lộ sự xấu hổ và tránh né, nhưng trong lòng lại thờ ơ lạnh nhạt. 
"Tôi..." Bạch Hi Anh mở miệng, dường như nhận ra điều gì. 
Lâm Tinh Trúc vội rời khỏi ban công, đứng cách Bạch Hi Anh một khoảng cách thích hợp, cắt ngang lời nàng. 
"Cô không nghĩ đến việc đổi chỗ ở sao?" 
Bạch Hi Anh bị chuyển hướng chú ý: "A?" 
Lâm Tinh Trúc nghiêm giọng: "Thực lòng mà nói, điều kiện ở đây của cô không ổn." 
Khu dân cư không có bảo vệ, hệ thống an ninh lỏng lẻo, cánh cửa phòng thì cũ kỹ, căn phòng nhỏ bé dù đã được Bạch Hi Anh cố gắng trang trí cho ấm áp, nhưng vẫn lộ ra sự cũ kỹ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-hac-lien-hoa-luon-dien-truoc-mat-toi/3652645/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.