Edit: Rykyu
Beta: Lee + Yuyu + Dii
——————————–
Gần nửa canh giờ sau, Tấn Vọng mới ôm Diệp Thư đã tắm rửa xong trở lại tẩm cung.
Cả người Diệp Thư lún sâu vào nệm mềm trên giường, mệt mỏi đến mức không muốn động đậy ngón tay. Tấn Vọng cúi đầu muốn hôn y nhưng bị Diệp Thư cau mày nghiêng đầu tránh đi.
“Xê ra….” Giọng Diệp Thư vẫn còn hơi khàn, dáng vẻ uể oải, không có chút sức lực.
Tấn Vọng tiện tay nhéo lên tai y một cái, khẽ dỗ dành: “Nhịn một chút, ngoan.”
Đổi lại là cái trừng dữ tợn của Diệp Thư.
Không phải hoàng đế bệ hạ bất lực trong chuyện “giường chiếu”, ngược lại hắn còn là “dân chuyên nghiệp”.
Nhưng có giỏi đến đâu thì hiện giờ cũng không có đất dụng võ.
Diệp Thư mang thai chưa đủ ba tháng, thái y không cho, hắn chẳng dám vượt rào.
Cho dù là ôm hôn hay an ủi xoa dịu cũng không thể gãi đúng chỗ ngứa của khôn quân, giải tỏa trong chốc lát chỉ khiến bản thân thêm khó nhịn, không thể thỏa mãn hoàn toàn.
Diệp Thư càng nghĩ càng giận, không những giận vì chưa được thỏa mãn dục vọng, còn giận cả tên đầu sỏ biến y thành dáng vẻ như bây giờ.
Y xoay người kéo chăn trùm lên, chỉ chừa lại cái gáy mềm mại.
Tấn Vọng bất lực: “Trẫm đi xử lý chính vụ trước, ngươi nghỉ một lát đi, nhớ ăn trưa đúng giờ.”
Diệp Thư vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng vì cảm giác được đối phương vẫn đang đứng trước giường nhìn chăm chú vào y, nên đành phải rầu rĩ nói “Biết rồi.”
Tấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-bi-bao-quan-danh-dau/1603427/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.