Edit: Dẹt
Beta: Yuyu + Dii
Sau khi tiễn thái y đi, Tấn Vọng trở về tẩm cung.
Diệp Thư đang tựa vào giường nhỏ đọc sách.
Nghe thấy tiếng bước chân, Diệp Thư ngước mắt lên liếc qua, rồi lại lạnh nhạt thu tầm mắt về.
Y vẫn chưa hết giận đâu.
Tấn Vọng – không biết bản thân đã làm sai chuyện gì: “...”
Khi khôn quân mang thai, tâm tình người đó thường rất khó đoán, trẫm không được tức giận, trẫm phải dỗ dành.
Trong lòng Tấn Vọng nhẩm đi nhẩm lại câu này nhiều lần, hắn bước đến bên cạnh Diệp Thư rồi ngồi xuống: “A Thư, hôm nay ngươi mệt rồi, đi tắm trước đã, sau đó nghỉ ngơi sớm đi.”
“Không đi.”
Diệp Thư quay người đưa lưng về phía hắn, thậm chí y còn kéo chăn nhung qua bọc bản thân lại thành một cục bông màu trắng.
Tấn Vọng tiếp tục nhẫn nhịn mà dỗ dành: “Hôm nay ngươi đã nhiễm lạnh, cần phải tắm để xua tan khí lạnh trong người, nếu không ngày mai sẽ bị bệnh.”
Diệp Thư im lặng một lúc.
Y ném sách trong tay xuống giường nhỏ, dang hai tay ra: “Vậy ngươi bế ta đi.”
Tấn Vọng: “…….” Từ khi nào mà người này có thể thoải mái sai bảo trẫm như vậy?
Muốn lật trời rồi.
Lúc nãy ở chỗ thái y, Tấn Vọng đã ấm ức lắm rồi, giờ phút này hắn bỗng nhiên nổi nóng: “Tự đi.”
Diệp Thư quả quyết: “Vậy ta không đi nữa.”
Hai người một ngồi một đứng, đối mặt nhau trong chốc lát.
Tấn Vọng: “....Ta bế.”
... Y là khôn quân của trẫm, y mang thai con trẫm, trẫm phải dỗ dành.
Tấn Vọng bế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-bi-bao-quan-danh-dau/1603425/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.