Edit: Sẻ
Beta: Dii
———————————————————-
Mặt Trường Viên ngơ ngác, đang định xuống giường thì bị Diệp Thư kéo lại: “Ngươi muốn chạy đi đâu, không muốn sống nữa à?”
“Nhưng…”
Diệp Thư ném chăn lên người Trường Viên, dứt khoát: “Ngươi trốn ở trong đi, đừng nhúc nhích.”
Y nhanh chân xuống giường, khép màn lại, đúng lúc Tấn Vọng đẩy cửa đi vào.
“… Bệ hạ.” Diệp Thư tiến lên đón, cố gắng tỏ ra tự nhiên, “Sao ngài lại đến đây?”
Có nội thị theo Tấn Vọng vào, châm đèn trong phòng lên.
Tấn Vọng lia mắt nhìn bốn phía, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
“Ta… Ta vẫn bình thường mà.” Diệp Thư vờ như buồn ngủ, dụi dụi mắt, “Ta mới tỉnh, bên ngoài ồn ào quá…”
“Trẫm được báo có thích khách chạy tới đây.” Tấn Vọng bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi, “Có thật là ngươi không thấy bất kì kẻ nào không?”
Hiếm khi Tấn Vọng xử lí chính vụ xong sớm, muốn mau về Dưỡng Tâm Điện để bầu bạn với hoàng phi nhỏ, nào ngờ khi về tới Dưỡng Tâm Điện lại không thấy người đâu, vừa nãy hỏi mới biết là người này đến nơi đây.
Hắn đang trên đường đến Thừa Càn Cung, mới đi được nửa đường đã nghe báo có phạm nhân chạy trốn.
Tấn Vọng không định vạch chuyện Diệp Thư từng âm thầm bỏ trốn, cho nên vẫn chưa hạ ngục Trường Viên, mà chỉ giam ở một xó trong cung. Nào ngờ hôm nay, kẻ kia nhân lúc thủ vệ thay phiên mà trốn mất.
May thay, ảnh vệ Thừa Càn Cung phát hiện dấu vết của Trường Viên ở gần đó.
Chuyện này trùng hợp vậy sao?
Hay là…Người này lại bắt đầu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-bi-bao-quan-danh-dau/1603422/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.