Edit: Chanh
Beta: Yuyu + Dii
———————————
Lúc nghe thấy Tấn Vọng nói câu này, điều đầu tiên Diệp Thư nghĩ tới là lai lịch của mình.
Nếu nói trên người y có bí mật gì mà người bên cạnh tuyệt đối không được biết, thì chắc chỉ có mỗi việc y là người xuyên sách thôi.
Nhưng y không dám nói.
Chưa nói tới việc Tấn Vọng có tin hay không, quan trọng hơn là…
Bây giờ Tấn Vọng đối xử với y như thế này, đều là nhờ vào tình cảm trước đây giữa hắn và nguyên chủ. Nếu như hắn biết y là kẻ mạo danh, y còn đường sống chắc?
Nhưng trừ việc này ra, y đâu còn gì để nói?
Tấn Vọng nhìn ra y đang do dự, bèn hỏi: “Không muốn nói cho trẫm biết?”
Hắn không hỏi là có hay không, mà là muốn hay không muốn.
Khả năng quan sát người khác của Tấn Vọng rất nhạy bén, nói dối trước mặt hắn tuyệt đối không phải là hành vi sáng suốt.
Xe ngựa chầm chậm lắc lư trên đường, bên trong xe yên tĩnh một lúc lâu.
Diệp Thư thấp giọng hỏi: “…Thần có thể không nói bây giờ được chứ?”
Tấn Vọng nhíu mày: “Bây giờ?”
“Đúng vậy… nợ đấy đã.” Diệp Thư mím môi, đưa ra lời hứa hẹn: “Một ngày nào đó, chắc chắn thần sẽ nói cho bệ hạ biết.”
Tấn Vọng yên lặng nhìn Diệp Thư, ánh mắt thanh niên vừa trong trẻo lại vừa chân thành, không chứa một tí tạp chất nào.
Một nơi mềm mại trong lòng Tấn Vọng khẽ xao động.
Thấy hắn không trả lời, Diệp Thư bèn dịch đến cạnh Tấn Vọng, cúi đầu, thuận thế chui lên từ dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-bi-bao-quan-danh-dau/1603409/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.