Edit: Dii
Beta: Yuyu + Dii
———————————–
Mãi đến khi trời ngả tối, Trường Viên mới rời khỏi ngự thư phòng.
Cửa ngự thư phòng mở rồi lại đóng, tổng quản Cao Tiến đi vào trong điện, thấy Tấn Vọng dựa vào long ỷ, xoa mi tâm đầy mỏi mệt.
Cao Tiến đi tới: “Bệ hạ mệt mỏi sao, hay để nô tài xoa bóp cho ngài?”
“Thôi.” Tấn Vọng khoát tay, hỏi, “Diệp thừa tướng đang làm gì?”
“Diệp thừa tướng vẫn còn ngủ.”
Vẻ mệt mỏi trên mặt Tấn Vọng tản đi bớt mấy phần, đáy mắt ẩn chứa nét dịu dàng: “Ngủ nguyên một buổi trưa, cái tên này thật là.”
Cao Tiến dò xét nói: “Nô tài thấy mấy ngày nay tinh thần của Diệp thừa tướng không tốt lắm, có lẽ là… Mệt nhọc quá độ, thân thể bị tổn hại.”
Tấn Vọng liếc hắn một cái: “Ý ngươi là trẫm không biết tiết chế?”
“Thần không dám.”
Tổng quản nội thị rất biết vâng lời, nhưng trên mặt lại hiện dòng chữ: Ở trong lòng mình, ngài chưa từng tự hỏi bản thân sao.
Tấn Vọng buồn bực: “Mấy ngày nay rõ ràng trẫm — “
… Rõ ràng là không có chạm vào y.
Sau lần thị tẩm “không bệnh mà chết” kia, Tấn Vọng từng khéo léo hỏi qua thái y.
Thái y nói như thế này: “Tin hương của càn quân tuy vô hình nhưng lại có ảnh hưởng rất lớn đối với khôn quân. So với rượu, ảnh hưởng này còn lợi hại hơn nhiều. Hơn nữa Diệp thừa tướng còn dùng thuốc ức chế, khiến tin hương của ngài ấy không cộng hưởng được với càn quân.”
“Có thể ngửi thấy được, cũng sẽ có phản ứng, nhưng lại không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-bi-bao-quan-danh-dau/1603408/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.