Cho đến khi thiếu niên trong ngực sắp không thở nổi Vũ Văn Dận mới dừng lại, trong giọng nói khàn khàn vừa có yêu thương cùng tình dục: "Tiểu ngu ngốc, sao giống như đứa nhỏ vậy, ngay cả thở cũng không biết."
Môi của hắn vẫn đang ở bên sườn mặt Thẩm Đồng không có rời đi, hơi thở lúc nói chuyện phả lên da Thẩm Đồng, cọ sát vào dây thanh quản, khiến cổ họng cậu đột nhiên ngứa ngáy khô khốc, nói không nên lời. Đầu lại vì thiếu dưỡng khí mà choáng váng không thể suy nghĩ, chỉ theo bản năng cảm giác mình bị người trách mắng, trong ánh mắt nhìn Vũ Văn Dận không khỏi lộ ra chút tủi thân.
Vũ Văn Dận nhìn là ngọn lửa trong lòng lại bùng lên lần nữa, liều mạng cúi đầu hôn xuống.
Hai người đồng thời cảm giác trái tim mình đang đập điên cuồng, trong tai đều là tiếng tim đập thình thịch thình thịch. Loại âm thanh này khiến cho đầu óc càng thêm rối loạn, Vũ Văn Dận đã nhanh chóng cởi bỏ dây lưng của Thẩm Đồng, môi bất tri bất giác trượt tới lồng ngực đang không ngừng phập phồng của cậu, há miệng ngậm lấy hạt đậu đỏ đáng yêu. Bàn tay thì từ eo trượt xuống giữa bờ mông, vuốt ve mơn trớn trên làn da trơn mềm.
Bộ ngực bị hàm răng gặm cắn mút vào, còn bị đầu lưỡi ấm áp không ngừng vườn quanh, toàn thân Thẩm Đồng không nhịn được run rẩy, cố gắng tránh né môi tay đối phương tập kích. Vũ Văn Dận như mong muốn nghe được tiếng ngâm nho nhỏ vừa ngoan ngoan lại tràn đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-yeu-tinh-to-no-toan-the-gioi/3444606/chuong-140.html